Cưới Gấp

Phần 4



Đây là lần đầu tiên trong đời tôi được người yêu tặng quà sinh nhật.
Mở hộp ra xong, tôi đứng đơ như cây cột điện.
Cố Nguyên nhìn tôi, ánh mắt ngập ngừng mà đầy mong chờ, giọng cũng lí nhí như đứa trẻ nộp bài tập:
“Thế nào? Không ưng à? Hay thấy xấu?”

Thật ra thì… xấu làm sao được. Quá đẹp là đằng khác.
Vấn đề là nó đẹp… đến đáng ngờ.
Một bộ trang sức sáng choang, nhìn phát biết liền là hàng tiền triệu, mà lại đến từ cái người vừa tháng trước còn đi dán lại dép lê vì tiếc tiền.

Tôi cười nhạt như nước lã pha đường, nhẹ nhàng đóng hộp lại, rồi nhìn thẳng vào mắt anh hỏi:
“Anh Nguyên, sao tự dưng lại nghĩ đến chuyện tặng em bộ trang sức đắt đỏ thế này?”

Anh lấm lét liếc tôi một cái, rồi lắp bắp như bị hóc xương cá:
“Thì… anh cũng không biết tặng gì. Chỉ là thấy cổ em hơi trống trống, tình cờ xem livestream thấy có dây chuyền đẹp nên anh mua luôn.”

Tình cờ? Livestream?
Tôi phải cố lắm mới không lật bàn.
Thời buổi này, ai mà livestream bán được đồ triệu tệ? Có khi cả streamer lẫn khán giả đều chưa từng cầm viên đá quý nào trên tay!
Anh tưởng tôi ba tuổi, thấy cái gì lấp lánh là tin chắc đấy là kim cương hả?

Tôi liếc viên ngọc trên dây chuyền, nghi nghi, hỏi lại:
“Cái viên ngọc xanh xanh này…”

Cố Nguyên tỉnh bơ, nói như đúng rồi:
“Ơ kìa, nhìn qua là biết đá giả rồi, chỉ có cái dây chuyền bạc là thật thôi.”

Tôi: “…”

Quên chưa nói, tôi học thiết kế trang sức.
Hồi bé thấy mẹ có mấy viên đá xanh đỏ trong hộp đồ, tôi còn tưởng là kẹo. Giờ thì khác. Sau mấy năm học chuyên ngành, gặp cả trăm loại đá quý, thật giả thế nào tôi chỉ cần liếc qua một cái là biết liền.


Xong sinh nhật, Cố Nguyên bảo phải về nhà có việc.
Tôi làm bộ thản nhiên, hỏi dò một câu:
“Anh có cần em về cùng không?”

Chúng tôi yêu nhau cũng hơn nửa năm rồi, bố mẹ tôi biết mặt anh cả. Cũng đến lúc tôi nên gặp phụ huynh bên anh một chuyến cho ra trò.

Thế mà anh nghe xong lập tức biến sắc, viện đủ thứ lý do để từ chối.

Trước kia tôi chắc chẳng nghĩ nhiều. Nhưng giờ thì khác.
Anh vừa tặng tôi cái bộ trang sức đắt như mua cả con trâu, bảo sao tôi không nghi được?

Tôi nhìn anh leo lên taxi đi xa dần, xong cũng nhanh tay vẫy một chiếc khác, quyết tâm bám theo tới cùng.

Chiếc taxi chở Cố Nguyên rẽ ngoắt qua mấy ngã tư rồi dừng lại ven đường.
Tôi vừa ngó ra đã thấy anh bước sang một chiếc limousine Lincoln dài ngoằng đang đỗ chình ình. Đã thế còn có tài xế lịch sự bước xuống, cúi người mở cửa mời anh như đón ông lớn.

Khoảnh khắc ấy, tim tôi như bị ai dội gáo nước lạnh.
Cố Nguyên… anh rốt cuộc là ai?

Tôi bám theo tới tận một câu lạc bộ tư nhân. Nhìn cái tên to đùng trước cửa, tôi mới sực nhớ ra—nơi này không phải ai muốn vào là vào được. Muốn bước qua cửa, ngoài việc phải có danh tính rõ ràng còn cần được thành viên giới thiệu mới cấp thẻ VIP.

Chưa kịp nghĩ gì thêm, một cô gái trẻ trung, ăn mặc mốt đời mới, xịt nước hoa thơm nức, đang đứng chờ sẵn ngoài cổng.
Thấy Cố Nguyên bước xuống xe, mắt cô ta sáng rỡ như gặp crush sau bảy kiếp luân hồi.
Cô nàng chạy đến, ôm chầm lấy anh, còn anh thì nhẹ nhàng xoa lưng cô như đang dỗ trẻ con.

Tôi ngồi trong xe mà cũng nhìn rõ mồn một nụ cười nhẹ như gió thoảng trên mặt Cố Nguyên.
Hai người họ khoác tay nhau, thân thiết như đôi vợ chồng mới cưới, ung dung bước vào trong.
Nhìn cánh cửa đóng lại trước mắt, tim tôi như bị ai đâm một nhát thấu tim.

Trời đất ơi, thì ra Cố Nguyên là trai bao!
Được bà chị nào có tiền bao nuôi, sống sung sướng như hoàng tử!

Thế tôi là gì?
Chim hoàng yến được trai bao nuôi ngược à?
Bảo sao anh dám hào phóng tặng tôi bộ trang sức tiền triệu, hóa ra là “của người ta, tặng người khác”!

Nghĩ mà tức, muốn lật cả nóc nhà.
Đây là mối tình đầu của tôi đấy! Mà lại bị vả cho một cú rõ đau, rõ ê chề.

Về đến nhà, tôi nổi cơn tam bành, uống liền mấy chén rượu rồi rút điện thoại gọi cho Cố Nguyên.
Không dài dòng, tôi nói luôn: “Chia tay!”

Anh nghe xong chạy thục mạng về, nấu trà giải rượu cho tôi, còn định ôm tôi xoa đầu như dỗ con.
Tôi phẩy tay gạt ra, nhìn anh chằm chằm:
“Anh có giấu tôi chuyện gì không?”

Anh im như thóc, một lúc sau mới lắc đầu:
“Không.”

Ha!
Tôi bật cười khẩy, cười như người vừa phát hiện ra bạn thân ăn vụng đồ mình cất tủ lạnh ba ngày.

Được, anh đã cố chối thì tôi cũng khỏi phải khách sáo.
“Chia tay!”

Anh thở dài, giọng như người lớn dỗ trẻ con:
“Y Y, em say rồi…”

Tôi hất tóc, mắt long sòng sọc:
“Say đâu mà say! Hai tiếng trước tôi tỉnh như sáo! Tôi thấy rõ anh tình tứ với quý cô sang chảnh kia nhé! Tôi không vạch mặt anh tại trận là còn nể đấy! Giờ tôi chỉ nhận ra—tôi không còn thích anh nữa!”

Anh cau mày: “Nói vớ vẩn!”

Rồi không để tôi kịp phản ứng, Cố Nguyên nhào tới ôm tôi, hôn ngấu nghiến.
Anh không còn dịu dàng như mọi lần nữa, giờ thì như con hổ bị chọc điên, muốn ăn tươi nuốt sống tôi luôn tại chỗ.

Tôi giãy ra, cắn mạnh một phát.
Anh kêu khẽ, nhưng vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt vừa giận vừa xót.

“Y Y,” anh nói, “Anh không chia tay em đâu.”
Nói xong lại cúi xuống hôn tiếp.

Mà tôi… tôi chắc lúc ấy não tôi đi vắng, mới không đạp anh ra mà lại còn… đáp lại.
Có những chuyện đã trượt dốc là khó dừng lắm.

Đến lúc hoàn toàn tỉnh táo, trời đã khuya lắm rồi.
Cố Nguyên nằm bên cạnh, thở đều đều như đang mơ giấc mơ đẹp.

Tôi rón rén bò dậy, mặc lại quần áo, liếc anh một cái rồi khẽ cười lạnh.

Sau đó, tôi chặn hết tất cả liên lạc của anh, lấy ra tờ nghìn tệ trong ví, để trên bàn cùng mảnh giấy ghi tay:

“Tôi chơi chán rồi, tiền này để anh mua thuốc bổ!”
“Tạm biệt (không bao giờ gặp lại)!”

Tôi mặt mũi ỉu xìu lê lết về đến nhà, ba mẹ tôi vừa trông thấy đã đoán ngay ra: “Con bé này lại thất tình rồi.”
Hai người phối hợp ăn ý đến lạ, tuyệt nhiên không ai nhắc nửa lời đến chuyện nối nghiệp gia đình.
Nhưng tôi không ngờ, cú chia tay này lại “đâm” tôi đau đến thế.

Từ hôm ấy, tự nhiên tôi chán ăn lạ thường.
Cứ thấy đồ chiên rán, xào nấu là bụng dạ tôi cứ cuộn lên như sóng trào.
Cân nặng tụt dốc không phanh, khiến mẹ tôi nhìn mà xót hết cả ruột gan.
Thế là bà đích thân đi mua bánh ở tiệm MO Royal – à quên, giờ đổi tên sến súa là “Bánh yêu Y Y” cơ đấy!
Nghe mà ngứa cả tai!

May thay, bánh thì tôi vẫn ăn được.
Mẹ tôi vui như bắt được vàng, vừa vuốt tóc tôi vừa dịu dàng an ủi:
“Thôi con ạ, cái cũ nó không đi thì cái mới sao đến được. Thằng nhóc đó không biết quý, thì để người khác biết quý.”

Nghe mẹ nói mà lòng tôi như bị chọc đúng chỗ đau, nước mắt tự nhiên trào ra.
Tôi cố gồng lên, gạt nước mắt, mỉm cười tếu táo:
“Mẹ, con ổn mà. Chỉ là một thằng đàn ông thôi! Con gái mẹ vừa xinh vừa giỏi, sợ gì không có người tử tế yêu thương?”

Mẹ tôi gật lấy gật để, rồi tranh thủ “quăng thính”:
“Hôm trước mẹ có kể con nghe về cậu Cố ấy nhỉ, người mua lại tiệm bánh kia. Nghe đâu giờ vẫn độc thân, hay con thử gặp mặt đi?”
Biết ngay mà! Mẹ tôi lại giở chiêu xem mắt.

Chốt hạ bằng một câu đầy áp lực tình cảm:
“Coi như chiều ba mẹ một lần đi.”
Tôi chẳng còn đường lui, đành thở dài gật đầu:
“Vâng, mẹ cứ sắp xếp.”

Mẹ tôi mừng như trúng số độc đắc, miệng cười không khép được:
“Được rồi, tốt quá! Bảo bối của mẹ chịu thông rồi là mẹ yên tâm rồi!”

Cơ mà đúng là đời không như mơ—tối hôm đó tôi ăn nhiều bánh quá, bụng đau âm ỉ như bị đá.
Đang ôm bụng thì tôi giật mình nhớ ra:
Ơ chết, đã hai tháng rồi tôi chưa thấy kinh!

Một tia “điềm gở” lướt qua đầu.

Nửa tiếng sau, tôi ngồi chết lặng trên bồn cầu, nhìn chằm chằm vào que thử thai hiện lên hai vạch rõ rành rành.
Mắt trợn tròn, mồm há hốc.
Tôi không biết nên cười hay khóc nữa.
Chỉ muốn tìm Cố Nguyên lôi ra, cắn cho hai phát, đá thêm mấy cú cho đỡ tức!

Sáng hôm sau, đầu tôi vẫn còn mơ màng, chưa kịp hoàn hồn.
Thế mà mẹ tôi đã phăm phăm bước vào phòng, bắt tôi dậy thử váy, vẽ chân mày, chuẩn bị “lên thớt”.
Lúc ấy tôi mới ngớ người nhớ ra—mẹ tôi hẹn hôm nay đi xem mắt!
Ơ nhưng mà… tôi có bầu rồi thì còn xem với xét cái gì nữa?

Nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt mẹ, tôi bỗng chùn lòng, chẳng nỡ nói ra sự thật.
Bao ngày tôi ủ rũ, mẹ đã lo hết hơi. Giờ bà mới có dịp vui, tôi sao đành đạp đổ?
Thôi thì đi cũng được, không ưng thì tôi sẽ… phá game!

Tôi khẽ đặt tay lên bụng, thì thầm:
“Nhóc con, hôm nay mẹ trông cả vào con đấy!”

Hai mẹ con đến một nhà hàng sang chảnh.
Tôi cúi gằm mặt, lẽo đẽo theo sau mẹ, bụng thầm nhủ: “Lát nữa phải để lại ấn tượng xấu, cho cậu công tử họ Cố kia sợ chạy mất dép.”
Mà nói đi cũng phải nói lại, tôi ghét anh ta cũng vì cái họ Cố kia thôi—họ Cố không ai tốt cả!

Vừa đến cửa phòng riêng, mẹ tôi đã gọi:
“Y Y, qua đây, đây là Cố Nguyên.”

Cố… Cái gì cơ?!
Tôi lập tức ngẩng phắt đầu lên.
Đập ngay vào mắt tôi là gương mặt quen thuộc đến đáng ghét—Cố Nguyên thật!
Đầu tôi quay cuồng, tai ù ù như ong bay.
Không thể nào! Thì ra “cậu Cố” mua lại tiệm bánh chính là anh?!

Cố Nguyên cũng đứng hình vài giây, nhưng rồi lấy lại bình tĩnh như chưa có chuyện gì.
Thật đúng kiểu đàn ông mặt dày!

Tôi híp mắt, cười khẩy:
“Ôi chà, đại thiếu gia nhà họ Cố mà tôi tưởng đang đi vác xi măng ở công trường cơ đấy?”

Cố Nguyên vẫn điềm nhiên đáp trả:
“Cô Diêm chẳng phải đang làm bưng bê trong nhà hàng à?”

Hai bà mẹ ngồi cạnh mặt ngơ ra như xem kịch.
Cố Nguyên quay sang hai người, mỉm cười nịnh nọt:
“Cháu đùa tí thôi ạ.”


Mẹ tôi lúc ấy mới vỗ trán, à lên một tiếng:
– Ôi giời ơi, hoá ra hai đứa quen nhau từ đời nào rồi à?

Tôi đứng đực ra, miệng chẳng biết gật hay lắc, cứ như vừa nuốt phải con ruồi, cay mà không nói thành lời.

Dì bên nhà Cố Nguyên thì nhanh trí kéo tay mẹ tôi, viện cớ rủ nhau ra ngoài dạo phố. Hai bà rõ là có mưu cả rồi, để lại tôi với hắn chỏng chơ trong phòng.

Không khí im phăng phắc, đến tiếng hắt xì cũng vang như sấm. Hai đứa mặt ai nấy quay đi, cứ như không quen biết.

Tôi mở lời trước, giọng chẳng lấy gì làm vui vẻ:
– Anh cũng đi xem mắt cơ à?

Giời ạ, chia tay rồi mà còn bày đặt đứng đây giả nai.

Tôi nhìn hắn lạnh tanh:
– Chả lẽ anh không biết hôm nay đi xem mắt?

Hắn cứng họng, líu ríu như gà mắc tóc:
– Trước khi đến, anh cũng không biết là xem mắt thật…

Tôi hừ mũi, rõ cái giọng cù nhầy ấy chỉ lừa được mấy đứa mới lớn. Tôi đang định vặn vẹo thêm mấy câu, thì đột nhiên bụng sôi lên từng cơn, rồi một cảm giác buồn nôn trào thẳng lên cổ họng.

Chưa kịp nghĩ ngợi, tôi lao tới thùng rác, gập người mà nôn như chưa từng được nôn.

Cố Nguyên hốt hoảng chạy tới, tay vỗ lưng, miệng rối rít:
– Làm sao đấy? Không phải lại ăn uống bừa bãi đấy chứ? Anh bảo bao nhiêu lần rồi, đừng có uống nước đá, giờ đau bụng thì chịu.

Tôi suýt bật khóc. Rõ ràng là anh ta làm tôi nghén mà còn đứng đấy đóng vai mẹ hiền!

Tôi giận quá, đẩy mạnh hắn ra:
– Thôi đi, đừng có đóng kịch nữa, Cố Nguyên! Anh tưởng đứt rồi là gỡ được à? Anh lừa tôi trước, tôi nói cho anh biết, không có chuyện quay lại đâu, càng không có chuyện cưới xin gì hết!

Cố Nguyên xoa xoa mũi, vẻ mặt tỉnh như không:
– Anh còn chưa mở mồm mà em đã kết tội. Chẳng lẽ tòa án còn xử nhanh hơn cả em?

Tôi nheo mắt, cố tỏ ra lạnh lùng:
– Cần gì tòa với án! Anh… anh không xứng!

Dứt lời, tôi quay người bỏ chạy, thề không ngoái đầu lại dù chỉ một cái.

Ra khỏi phòng rồi mà mặt tôi vẫn nóng rực như bị rang. Tôi tự lẩm bẩm, lắc đầu như muốn rũ hắn ra khỏi đầu.

Tôi lượn phố cả buổi chiều cho nguôi cơn tức. Đến lúc trời tối mịt mới lén lút về nhà, tưởng đâu ba mẹ ngủ cả rồi. Ai ngờ vừa bước vào cửa, hai ông bà đã ngồi chình ình ở sofa như chờ bắt gian.

Tôi cười gượng:
– Con…

Chưa kịp nói hết câu thì mẹ tôi đã giành phần:
– Thế nào, mẹ bảo rồi mà. Vừa gặp lại Cố Nguyên là lòng dạ rối bời liền! Mẹ nhìn ánh mắt hai đứa là biết ngay có tình ý!

Tôi: “???”

Ơ, không phải hai người nghĩ tôi về muộn là do… hẹn hò đấy chứ?

Tôi nghi ngờ hỏi lại:
– Thế… anh ta nói gì với ba mẹ?

Mẹ tôi cười toe toét:
– Nó bảo hai đứa mặn nồng lắm, chuẩn bị đính hôn đến nơi rồi!

Tôi suýt nghẹn:
– Cái gì cơ?! Ai mà đính với chả hôn?! Con không cưới anh ta đâu!

Mẹ tôi liếc xéo, nghiêm mặt hẳn:
– Chẳng lẽ con vẫn còn tơ tưởng cái thằng người yêu cũ, nghèo rớt mồng tơi ấy à? Học hành thì dở dang, tiền thì không có, sau này lấy nó con định ăn cháo cầm hơi à?

Tôi: “…”

Chẳng biết bà mà biết Cố Nguyên chính là cái “thằng không có tiền đồ” kia thì mặt bà trông sẽ ra sao.

Tôi ngán ngẩm, cố gắng nói nhẹ nhàng:
– Mẹ, thôi đừng nhắc đến anh ta nữa. Xong xuôi hết rồi…

Mẹ tôi nghe thế thì gật gù “ồ” một tiếng, rồi lại cười như bắt được vàng:
– Mẹ biết, chắc con ngại. Không sao, người nhà với nhau, ngại gì!

Tôi há miệng mấy lần, mà không thốt được câu nào. Mệt mỏi cả ngày, giờ tôi chỉ muốn chui vào chăn chứ chẳng buồn đôi co.

Tôi lắc đầu, phất tay một cái rồi quay về phòng.

Sáng hôm sau, chưa mở mắt đã nghe dưới nhà rôm rả. Tôi dụi mắt, ngồi bật dậy:
– Mẹ lại định bày trò gì nữa đây? Mở tiệc ăn hỏi luôn à?

 

Tôi dụi dụi mắt, liếc xuống tầng dưới.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn xong mà tim như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cố Nguyên – cái tên oan gia ấy – đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa nhà tôi, bên cạnh là ba mẹ anh ta, đang trò chuyện rôm rả với ba mẹ tôi như thể hai gia đình thân thiết lắm rồi ấy. Nhìn qua trông cứ như vừa ký hợp đồng thông gia xong.

Tôi suýt thì không kiềm chế được, hét lên:
– Cố Nguyên! Lên đây cho tôi!

Vừa dứt lời, tôi đã hối hận không để đâu cho hết.
Bốn vị phụ huynh quay phắt lại nhìn tôi như thể tôi vừa gọi chồng từ ban công tầng hai xuống chợ.

Còn Cố Nguyên thì mặt dày vô cùng, cười tươi rói quay sang các bậc trưởng bối:
– Dạ, Y Y gọi cháu lên ạ.

Ba mẹ tôi thì như mở cờ trong bụng:
– Ừ ừ, lên đi con, phòng nó tầng hai, rẽ trái, phòng đầu tiên đấy!

Ba mẹ anh ta thì khỏi nói, mặt mũi rạng rỡ như trúng số. Nhìn biểu cảm thôi cũng đủ hiểu họ đang nghĩ: “Xong xuôi rồi! Cưới đến nơi rồi!”

Tôi kéo tuột Cố Nguyên vào phòng, vừa đóng cửa cái “rầm”, tôi quắc mắt:
– Anh định làm trò gì đây hả?

Hắn không trả lời ngay, mà thản nhiên nhìn ngó khắp phòng tôi, như đi tham quan bảo tàng:
– À, thì ra em thích mấy thứ kiểu này…

Rồi hắn gãi đầu ngượng ngùng:
– Biết thế anh đã không tặng em bộ trang sức gia truyền kia.

Tôi nhíu mày:
– Gì cơ? Gia truyền?

Cố Nguyên mỉm cười, vẻ mặt chẳng chút ngại ngùng:
– Ừ, lần đầu tiên tặng quà sinh nhật cho con gái, không biết mua gì, phải đi hỏi chị gái anh. Ai ngờ em lại không thích.

Tôi đứng hình. Đây là trọng tâm à?

– Khoan đã, chị gái anh là ai?

Hắn rút điện thoại ra, lướt một cái rồi đưa ảnh cho tôi xem.
Trời đất! Không phải là cái cô mà lần trước tôi nghi ngờ anh có tình cảm quá mức à?
Hóa ra là… chị ruột?

– Chị ruột thật á?

Cố Nguyên nhướng mày:
– Cùng mẹ đẻ ra, không phải chị ruột thì là hàng xóm chắc?

Tôi muốn chui xuống đất cho rồi!
Nếu anh ta biết tôi chia tay chỉ vì ghen với chị ruột thì chắc cười sái quai hàm.

Thôi được rồi… bộ trang sức thì bỏ qua…
Nhưng cái tội giấu giếm thân phận thì tôi… lại không nỡ trách. Vì tôi cũng… chả có nói thật gì hơn.

Thấy tôi im lặng một lúc lâu, Cố Nguyên vươn tay véo nhẹ má tôi, cười trêu:
– Trong mắt anh, em vẫn là đẹp nhất.

Tôi sững người, mặt đỏ bừng bừng như trái gấc:
– Anh… anh nói cái gì linh tinh đấy!
– Còn cười nữa! Tránh ra, cấm động vào người tôi!

Hai đứa còn đang đôi co thì tiếng gõ cửa vang lên.
Giọng mẹ tôi ngoài cửa:
– Y Y, Cố Nguyên, chuẩn bị ra ngoài đi con!

Lúc xuống nhà, tôi mải nghĩ chuyện lung tung nên để Cố Nguyên nắm tay lúc nào không biết. Vừa định rút tay thì bị hắn nắm chặt hơn.

Ba mẹ tôi thấy cảnh ấy thì cười tít mắt, nháy nháy liên tục như bị bụi bay vào mắt.
Còn ba mẹ anh thì cứ gật gù như kiểu: “Đấy! Đúng gu rồi!”

Hoá ra, nhà anh đã đặt sẵn bàn ở nhà hàng, bảo là “hai bên gia đình gặp gỡ cho biết mặt nhau”.

Tôi đầu tiên còn thấy lạ lạ, nhưng vừa nhìn thấy tên nhà hàng thì tim tôi trùng xuống.
Chết dở, đây chính là chỗ tôi từng đi làm bưng bê!

Tôi rón rén đi vào phòng riêng, chẳng khác gì chuột lén vào kho gạo, chỉ sợ gặp đồng nghiệp cũ.

Vừa mới ngồi xuống, chưa kịp cụng ly đã thấy dạ dày sôi lên ùng ục.
Tôi đứng dậy vội:
– Cháu… cháu xin phép đi vệ sinh một lát ạ.

Vừa quay lưng đi thì nghe mẹ tôi lẩm bẩm với ba:
– Con bé dạo này cứ nôn mãi. Trước khỏe như trâu, giờ lại lạ thật…

Tôi trở lại bàn thì không khí nặng như mây giông kéo tới.
Liếc mắt nhìn sang, thấy Cố Nguyên đang nhìn tôi chằm chằm như muốn soi ra cái gì đó.

Tôi nuốt nước bọt:
– Gì… gì mà nhìn ghê thế?


Vừa dứt lời, tôi mới phát hiện ra Linh Linh – đồng nghiệp cũ từng làm cùng nhà hàng – đang đứng hì hụi rót nước ở bàn này. Nhác thấy tôi, mắt cô ấy sáng như đèn pha:

“Ối giời ơi Y Y, cậu làm gì ở đây thế? Bụng to thế kia mà vẫn còn đi làm à?”

Tôi suýt sặc nước…
Thật ra đâu có phải đi làm, chỉ là hôm qua hoảng quá vì phát hiện có bầu, lại gặp Linh Linh tiện mồm kể lể vài câu, ai ngờ cô ấy nhớ như in!

Tôi chưa kịp giải thích thì đã quá muộn. Cô nàng như bật chế độ suy luận thần sầu, chỉ tay vào Cố Nguyên rồi gật gù như vỡ lẽ:

“À à, thế là vì anh chàng này chứ gì? Cậu ta lừa cậu rồi chối bỏ trách nhiệm đúng không? Có bầu mà cũng không đưa tiền, để cậu làm mẹ đơn thân một mình!”

Trời ơi là trời!

Cả bốn ông bà phụ huynh ngồi đấy, mỗi người trong đầu tự biên ra một bộ phim truyền hình dài tập. Tôi quýnh quáng kéo tay Linh Linh, bịt mồm lôi ra ngoài:

“Thôi được rồi, chuyện của tớ, tớ tự lo được! Cảm ơn cậu nhé!”

Linh Linh quay đầu lại, mắt rưng rưng thương cảm:

“Cậu đừng sợ! Rồi cái thằng tồi kia cũng phải trả giá!”

Rồi cô ấy còn cố quay lại phục vụ bàn nữa chứ!

“Thôi thôi, khỏi cần, cậu nghỉ ngơi đi…”

Trong phòng ăn riêng, không khí đặc quánh như có thể cắt được bằng dao. Ba mẹ Cố Nguyên nhìn anh ấy bằng ánh mắt kiểu: con làm chúng ta thất vọng quá!
Còn tôi thì như bị ép cung.

Hai đứa tôi run như cầy sấy, cố gắng kể chuyện yêu đương sao cho hợp tình hợp lý.

Đang yên đang lành, ba mẹ tôi hỏi:

“Thế còn cái thai thì sao?”

Cả bàn lập tức quay ngoắt về phía bụng tôi. Tôi lạnh toát sống lưng!

Lúc này, Cố Nguyên đột nhiên đứng dậy, nắm lấy tay tôi, rồi bất ngờ quỳ xuống:

“Y Y, anh xin lỗi vì đã giấu em thân phận thật. Nhưng anh nghiêm túc, anh muốn cưới em, muốn chăm lo cho em với con suốt đời.”

Tôi đang lắp bắp định nói thì rầm! – cửa phòng bị đẩy tung.

Một cô gái xuất hiện, khí thế ngút trời:

“Thời buổi nào rồi còn bắt ép cưới xin? Ba mẹ có biết không, em trai có người thương từ lâu rồi đấy!”

“Vì cô gái đó, nó lặn lội đi làm phụ hồ nửa năm trời! Rồi còn bán cả viên ngọc lục bảo gia truyền để tặng, mua lại tiệm bánh cũ, đặt tên là gì mà ‘Bánh yêu Y Y’ – nghe quê một cục nhưng là vì tên cô gái đấy!”

“Tình yêu đích thực là đây chứ còn gì nữa? Nên tôi, chị gái ruột, chính thức phản đối cuộc hôn nhân này!”

Cả bàn cứng đờ.

Cố Nguyên: “Chị, người em thương là Y Y. Diêm Y Y!”

Chị gái anh: “… Em đang đùa chị à?”

Cố Nguyên: “Không đùa đâu.”

Tôi đứng hình.
Hôm ấy là lần đầu tiên tôi thấy cảnh gà bay chó chạy thật sự ngoài đời.

Rồi thì mọi chuyện cũng đâu vào đấy. Hai bên gia đình bắt tay cái rụp, chưa kịp cho hai đứa trẻ một câu chính thức, đã bàn luôn ngày ăn hỏi.

Cố Nguyên sau hôm đó như đeo bám tôi suốt ngày. Ngày nào cũng vác đến một chiếc bánh kem – xấu đến phát khóc. Nghe đâu anh đã lén học nghề bánh với người ta ở tiệm “Bánh yêu Y Y”.

Một hôm, anh nghiêm túc bảo tôi:

“Anh xin lỗi, anh làm phiền em rồi đúng không? Nếu em thấy khó chịu thì… anh chịu trách nhiệm!”

Tôi méo mặt:

“Thôi anh đừng học nữa, hỏng bánh thì tội nghiệp nó lắm!”

Anh hùng hồn đáp:

“Không! Anh nhất định phải làm được chiếc bánh khiến em cười. Ngày cưới, anh sẽ tự tay đút em ăn!”

Tôi thở dài:

“Anh tha cho em, tha luôn cho cái bánh đi!”

Nhiều năm sau, tôi và Cố Nguyên có một thằng cu bảy tám tuổi – lém lỉnh, hay hỏi.

Một hôm nó chạy đến hỏi tôi:

“Mẹ ơi, con muốn làm bánh tặng Tiểu Điềm – bạn gái con. Giống bố làm cho mẹ ngày xưa ấy!”

Tôi vui ra mặt:

“Được chứ! Nào, ra tìm bố, bố dạy cho.”

Lúc ấy, Cố Nguyên đang đẩy xích đu cho cô con gái nhỏ ngoài sân. Nhìn thấy tôi, con bé nhảy xuống reo:

“Mẹ ơi, con muốn ăn bánh quy!”

Tôi giả vờ nhăn nhó:

“Ối dồi ôi, mẹ có biết làm đâu!”

Nó chỉ ngay sang bố:

“Bố biết mà!”

Hai vợ chồng tôi nhìn nhau cười.
Nắm tay nhau thật chặt, thấy lòng nhẹ tênh như gió đầu hè.

Hạnh phúc, hóa ra lại giản dị đến thế.

– HẾT –


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.