Cưới Gấp

Phần 3



Tôi vừa vỗ nhẹ lưng mẹ vừa năn nỉ:
“Mẹ ơi, mẹ nghĩ mà xem. Mẹ mà vào trong, nhỡ mồm lỡ miệng, anh ấy biết chuyện rồi giận thì con biết làm sao?”

Mẹ nhìn tôi chằm chằm, rồi lẩm bẩm như nói với chính mình:
“Sao con giống y hệt bố con thế, suốt ngày dính dáng đến mấy chuyện yêu đương!”

Tôi chưa kịp đáp, mẹ đã cười gian như cáo:
“Cơ mà này, con đừng bảo là đang định giấu cái chuyện mẹ với con là mẹ con nhé?”

Tôi nhăn mặt:
“Chứ còn gì nữa!”

Mẹ hừ khẽ một tiếng, rồi từ trong túi lôi ra một xâu chìa khóa to tướng, giơ lên lắc lắc đầy đắc ý như thể trúng số độc đắc:
“Thế này nhé, mẹ tới đây là để thu tiền nhà. Mẹ quên không nói với con, cái nhà con đang thuê chính là nhà của mình đấy!”

Tôi: “???”
Cái quái gì thế này? Bao lâu nay tôi ăn mì gói cầm hơi, góp từng đồng đóng tiền nhà ba tháng một cục, mà hóa ra đang thuê chính nhà của bố mẹ mình?

Tôi cố giữ bình tĩnh, rít qua kẽ răng:
“Mẹ, mẹ làm ơn giữ chút thể diện cho con được không?”

Lúc này tôi mới ngộ ra câu nói đầy ẩn ý của bố hồi tôi chuyển ra ngoài:
“Y Y này, con còn non lắm, chưa hiểu vì sao Tôn Ngộ Không giỏi thế mà vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay Phật Tổ…”
Thoát cái gì nổi, vừa nhảy khỏi cái bẫy này lại sa vào cái bẫy khác do bố mẹ mình giăng sẵn!

Nghĩ đến đấy, tôi liền chuyển sang giọng ngọt như mía lùi, níu tay mẹ nũng nịu:
“Mẹ ơi, thế mẹ có thể…”
“Không!”
“Con còn chưa nói hết mà!”
“Mẹ thừa biết con định xin miễn tiền nhà, khỏi bàn!”

Tôi: “…”
Đúng là mẹ ruột, từ chối cái một, không cho thương lượng!

Sợ để Cố Nguyên chờ lâu lại nghi ngờ, tôi vội vã tiễn mẹ về rồi quay lại nhà.
Vừa mở cửa, anh đã chạy ra ngay:
“Sao rồi? Hai người cãi nhau à?”
Tôi cười trừ, vẫy tay lia lịa:
“Đâu có, em với cô ấy thân thiết lắm, vui vẻ mà!”

Anh nheo mắt nhìn tôi, rõ ràng là chưa tin hẳn:
“Cô ấy là ai vậy?”
Tôi đánh mắt sang chỗ khác, tránh nhìn thẳng:
“À… một người đang cố xin đánh giá 5 sao thôi…”

Lâu rồi không được ăn cơm nhà, tôi cắm đầu ăn lấy ăn để, không nghe rõ anh vừa nói gì.

Cố Nguyên đối xử với tôi rất tốt, tôi cũng không thể cứ để anh chịu thiệt mãi.
Cuối tuần, tôi lôi công thức dì dạy ra thực hành, làm hỏng lên hỏng xuống, nồi niêu xoong chảo bừa bộn, cuối cùng cũng làm được mẻ sushi coi như tạm ổn.
Trưa thứ Hai, tôi quyết định tạo bất ngờ. Tôi không gọi điện trước mà ôm hộp cơm thẳng tiến đến công trường anh đang làm, rồi mới gọi cho anh:
“Anh yêu ơi, đoán xem em đang ở đâu nào?”

Tiếng máy móc ầm ầm vọng từ phía xa, nhưng trong điện thoại lại im phăng phắc lạ thường.
Tôi ngẩng đầu nhìn tầng 26 đang dang dở, bóng người như con kiến đang loay hoay làm việc giữa nắng trưa.
Trời ạ, làm nghề xây dựng đúng là cực như trâu!

“Y Y à, em ở đâu đấy?”
Giọng nói trầm ấm của anh vang lên khiến tim tôi đập lỡ một nhịp.

Tôi cười rạng rỡ như hoa nở mùa xuân:
“Em đang ở dưới công trường mang cơm cho anh này! Em biết anh làm tận trên tầng cao, nên anh cứ làm tiếp đi, em đợi được mà!”

“Được rồi, em đứng chờ anh một tí nhé. Y Y, đừng có bước vào trong, chỗ này bụi bặm, nguy hiểm lắm đấy.”
Chắc xúc động quá nên giọng Cố Nguyên nghe cứ run run.

Chừng mười lăm phút sau, anh hộc tốc chạy tới, mồ hôi nhễ nhại, thở như trâu kéo cày.
Anh đội cái mũ bảo hộ vàng chóe, mặc bộ đồng phục trông vừa bẩn vừa rộng thùng thình như mặc nhầm quần áo ông bác tổ trưởng tổ dân phố.
Tôi nhìn cổ tay anh lòi ra ngoài, xót xa xuýt xoa:
“Chết thật, ông sếp của anh đúng là quá keo kiệt! May bộ đồng phục mà tiếc từng tấc vải!”

Mặt Cố Nguyên đỏ như gấc, lắp bắp phân bua:
“Thì… thật ra chắc sếp bận quá, nên không để ý mấy chuyện nhỏ như thế…”

Tôi liếc mắt một cái là biết ngay: Anh thì đến hơi cũng không dám thở mạnh trước mặt sếp, nói gì đến mở mồm xin đổi đồng phục!
Tôi bực mình chống nạnh, nghiêm giọng:
“Chính mấy cái ‘chuyện nhỏ’ ấy mới quan trọng! Trời thì rét căm căm, anh lại làm tận tầng cao, gió thổi cái là lạnh thấu xương! Lỡ mai sau già bị thấp khớp, ai lo cho anh? Không được, em phải đi gặp sếp anh nói chuyện cho ra nhẽ!”

Người yêu em, không ai bênh thì em bênh!
Nói xong tôi lôi tuột anh đi thẳng vào trong.
Cố Nguyên quýnh quá, đành mượn tạm của một anh công nhân đi qua cái mũ bảo hộ… đỏ rực như quả cà chua, dúi cho tôi đội.

“Y Y, giờ chú Vương bên hậu cần đi vắng rồi, em có vào cũng chẳng gặp được đâu. Em yên tâm, lúc nào chú ấy về, anh nhất định sẽ nói rõ vụ đồng phục.”
Anh liền đánh lạc hướng: “À mà, chẳng phải em mang cơm đến cho anh à? Đúng lúc quá, anh đang đói meo đây.”

Nghe bảo sếp không có nhà, tôi cũng tạm bỏ qua màn “đòi lại công lý”.
Bỗng có tiếng gọi:
“Tiểu Cố ơi, bên này có chỗ ngồi này!”
Một chú công nhân đội mũ trắng cười toe toét vẫy tay.

Cố Nguyên nắm tay tôi dẫn vào trong, tôi mới phát hiện bên trong có lắp cả sưởi!
Phòng bằng tôn mà sạch sẽ, ngăn nắp, không khác gì phòng làm việc của tổ trưởng dân phố.

Tôi tò mò hỏi:
“Ơ? Chú ban nãy sao không vào ăn cùng mình nhỉ?”
Anh ngó ra cửa một lát rồi trả lời:
“Họ ăn xong cả rồi.”
“Ồ, thế thì em xin rút lại ý kiến ban nãy nhé, sếp anh cũng không đến nỗi. Bật cả máy sưởi thế này là tử tế đấy!”

Cố Nguyên liếc hộp cơm giữ nhiệt tôi mang đến, vừa mừng vừa ngại, trông rõ là bụng đói đang réo ầm ầm.
Tôi thương lắm, nghĩ bụng sáng giờ anh cõng gạch chắc mỏi nhừ người rồi.
Tôi rút hộp ra, hớn hở:
“Em làm sushi cho anh này, thử xem ngon không?”

Cố Nguyên cắn một miếng, mặt rạng rỡ như hoa đào tháng ba:
“Ngon cực kỳ luôn! Anh thề còn ngon hơn cả sushi chính gốc Nhật Bản ấy!”

Tôi nghi ngờ nhìn anh:
“Ơ thế anh từng sang Nhật à?”
Anh vội vàng xua tay như chối tội:
“Không không! Ý anh là… anh từng mua sushi ở cái quán tên là ‘Sushi Nhật Bản’ thôi!”

Tôi phì cười, xoa đầu anh:
“Mai mốt em đưa anh ra nước ngoài ăn sushi xịn nhé!”

Anh ngẩng đầu:
“Hả?”
Tôi giật mình, suýt nữa thì lỡ lời, vội chữa cháy:
“Không không, ý em là… sau này mình có tiền, thì đi du lịch nước ngoài cho biết với người ta!”
Nghe xong, anh mới gật gật đầu, mặt còn hơi ngơ ngác.
Tôi thở phào. May quá, tí nữa lộ toang!

Tôi ngó ra khoảng sân trống, thấy mấy anh công nhân đội mũ đỏ, mũ vàng, mũ trắng đủ kiểu đang tụm lại một chỗ.
Tôi hỏi:
“Họ đang làm gì kia anh?”
“À, họp đấy.”

Tôi ngạc nhiên:
“Ơ sao lại không gọi anh?”
Anh im lặng một lúc rồi trả lời:
“Tại… cấp bậc của anh chưa đủ.”

Tôi “à” một tiếng, chợt hiểu ra.
Ừ thì, Cố Nguyên học trung cấp, nhà lại chẳng có điều kiện, được việc tám triệu/tháng giữa thủ đô hoa lệ này cũng là đáng quý lắm rồi.

Tôi liếc nhìn cái mũ đỏ trên đầu, hỏi nhỏ:
“Nguyên này, mấy cái mũ màu khác nhau là chia theo cấp bậc hả anh?”

“Đúng rồi đấy.”
Ăn hết hộp sushi, Cố Nguyên bước lại gần cửa sổ, vừa nhìn ra ngoài vừa giảng giải cho tôi như ông giáo làng:
“Mũ đỏ là cấp cao nhất, của mấy ông lãnh đạo. Còn mũ trắng là công nhân bình thường…”

Tôi nhìn nghiêng gương mặt anh, góc cạnh rõ ràng như tạc bằng dao. Mắt sâu, mũi cao, giọng trầm ấm, nói câu nào là cổ họng khẽ chuyển động, trông nam tính hết nấc.
Tôi ngồi chống cằm nhìn anh mê mẩn, cứ như người mất hồn.

Bất ngờ, Cố Nguyên quay lại. Mắt chạm mắt. Anh nhoẻn miệng cười, ánh mắt đen lay láy mà long lanh như có cả rổ sao trong đó.
Tự dưng lúc ấy tôi bị “điện giật”, không hiểu cái dây thần kinh nào kéo lên, thế là tôi nhào tới hôn anh một cái rõ kêu.

Đúng lúc anh đang định hôn lại, tôi đột ngột đẩy anh ra, chỉ chỉ cái mũ đỏ trên đầu mình:
“Ơ, thế anh còn đồng nghiệp lãnh đạo nào nữa không?”

Anh sượng người, mặt lúng túng như học sinh chưa học bài bị cô gọi lên bảng. Ấp úng mãi mới thốt ra:
“Ờ… thì… có. Là chú anh.”

Tôi cứ thấy có cái gì đó nó sai sai, nhưng chưa kịp truy tới nơi thì anh đã vội cắt ngang:
“Chiều em còn phải làm đúng không? Để anh đưa em về nhé.”

Ừ thì cũng được.
Vừa ra khỏi phòng, mấy anh công nhân ban nãy đồng loạt quay ra nhìn, ánh mắt tò mò như thể tôi là ca sĩ nổi tiếng về thăm công trường.
Tôi thấy hơi ngại, bèn ghé tai anh thì thầm:
“Công nhân nhà anh dễ thương thật đấy, còn ra tiễn em nữa. Làm như em là bà giám đốc xuống thị sát ấy.”

Cố Nguyên bối rối, bước lên che chắn phía trước để khỏi ai nhìn:
“Ờ… ừ thì… mọi người quý anh lắm mà.”

Ôi trời, đồng nghiệp gì mà tình cảm quá đáng yêu luôn!


Thoắt cái, tôi với Cố Nguyên yêu nhau đã hơn nửa năm.
Trong thời gian ấy, tôi cũng kịp lấy được tấm bằng tốt nghiệp – mừng muốn phát khóc.

Dạo này thấy Cố Nguyên cứ là lạ, gặp tôi là lúng túng như gà mắc tóc.
Tôi nghi nghi, gặng hỏi:
“Anh giấu em chuyện gì đấy? Có phải sau lưng em làm chuyện mờ ám không?”

Anh quýnh quá, đành khai thật:
“Anh… thấy chứng minh thư của em nên biết sắp đến sinh nhật rồi. Muốn chuẩn bị bất ngờ cho em.”

Nghe xong mà lòng tôi như mở hội, vui như trúng số.

Tới hôm sinh nhật, tôi về nhà thấy Cố Nguyên đang đứng lấp ló trước cửa phòng trọ, tay cầm bó hoa rực rỡ như đám cưới:
“Y Y, chúc mừng sinh nhật!”

Nghe thì sến thật, nhưng cái kiểu trang trọng, nghi thức ấy khiến tôi cảm động suýt rớt nước mắt.
Đỉnh điểm là khi vào trong, thấy anh tự tay nấu một bữa tối dưới ánh nến lung linh – cứ như phim Hàn Quốc chiếu lúc 8 giờ tối – tôi cảm động quá, ôm cổ anh hun cái “chụt” rõ to lên má:
“Cảm ơn anh, Cố Nguyên!”

Anh mím môi cười hiền, mắt sáng lấp lánh:
“Ơ kìa, nói gì ngố thế. Anh còn có quà tặng em nữa cơ, mở ra mà xem đi.”

Tôi run run cầm lấy hộp quà được gói kỹ càng, tim đập thình thịch như trống hội làng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.