Cứu Rỗi Phản Diện 10 Tuổi

Chương 3



Thẩm Thanh Hòa phải đi học. Mỗi sáng, Thẩm Thanh Hòa thường ghé quán bánh bao gần nhà, mua một chiếc bánh bao làm bữa sáng. Nhưng hôm nay, mọi chuyện lại khác. Sáng sớm, khi vừa mở cửa, cậu ngỡ ngàng thấy tôi đứng đó, tay xách một túi đồ ăn sáng.

Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt gầy gò của cậu. Dáng vẻ nhỏ nhắn, đôi mắt sáng ngời nhưng khuôn mặt lại thiếu sức sống vì suy dinh dưỡng. Mất vài giây, cậu mới hoàn hồn, lắp bắp nói:
“Cô… cô đến rồi.”

Hôm nay, cậu không mang theo cây gậy. Tốt lắm. Tôi khẽ mỉm cười, véo nhẹ má cậu, rồi đưa túi đồ ăn sáng:
“Ăn sáng đi. Ăn xong, dì đưa con đi học nhé.”

Trường học cách nhà họ Thẩm khá xa. Theo cốt truyện gốc, Thẩm Thanh Hòa thường chạy bộ đến trường. Nhưng vì khoảng cách quá lớn, cậu thường xuyên bị phạt đứng vì đến muộn.

Nhận lấy bữa sáng còn ấm trong tay, cậu hơi rụt tay lại, cúi đầu nhìn vào túi. Bên trong có bánh bao, sữa, xíu mại, và trứng. Cậu ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt ôn hòa của tôi, môi mím chặt như muốn nói gì đó.

Tôi cứ tưởng cậu sẽ cảm ơn hoặc ít nhất là ngượng ngùng, nhưng không. “Không cần đâu, con tự đi được rồi.” Cậu buông một câu cụt ngủn, siết chặt túi đồ ăn sáng, rồi quay người chạy biến mất!

Tôi sững sờ nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đang dần khuất, một dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trong đầu: “?”
Cậu cứ thế chạy mất tiêu rồi?

Không kịp nghĩ ngợi nhiều, tôi lập tức đuổi theo. Có lẽ cậu không ngờ tôi sẽ chạy theo, nên khi quay đầu lại, cậu thoáng khựng lại, nét mặt hoảng hốt.

Sau hai cây số rượt đuổi, tôi cuối cùng cũng bắt kịp. Đứng thở hổn hển như một chú chó mệt lả, tôi ngẩng đầu lên nhìn cậu. Thẩm Thanh Hòa thì vẫn bình thản, không đỏ mặt, không thở dốc.

Tôi im lặng vài giây, rồi lấy từ túi ra bốn đồng:
“Đi xe buýt đến trường đi. Sáu bảy cây số chạy bộ không nổi đâu.”

Cậu bé nhìn mấy đồng xu trong tay tôi, ánh mắt thoáng lúng túng. Đúng lúc đó, một chiếc xe buýt đến gần. Sau khi hỏi Hệ thống trong đầu, tôi xác nhận xe này có tuyến đến trường cậu. Vỗ vai Thẩm Thanh Hòa, tôi giục:
“Này, xe đến rồi. Nhanh lên xe đi, dì nhìn con lên.”

Dù chẳng nói thêm lời nào, cậu vẫn bị tôi đẩy lên xe. Khi cửa xe đóng lại, cậu bỗng quay đầu, mấp máy môi, như định nói gì đó. Nhưng tôi không nghe rõ.

Không ngờ, khi tôi quay người rời đi, cậu lại vội mở cửa sổ xe, ánh mắt lặng lẽ dõi theo bóng dáng tôi.

Từ hôm đó, tôi đều đặn chuẩn bị bữa sáng cho Thẩm Thanh Hòa. Biết cậu không về nhà ăn trưa, tôi gọi cho giáo viên chủ nhiệm, đóng thêm tiền ăn trưa cả học kỳ. Tối đến, chúng tôi cùng ăn cơm.

Lúc đầu, Thẩm Thanh Hòa vẫn giữ thái độ đề phòng, ít nói chuyện. Nhưng sau một thời gian dài, dù đã quen hơn, cậu vẫn ít nói như cũ.

Tôi thở dài.

Hệ thống trong đầu tôi thì buông lời châm chọc: “Ký chủ, cậu bé đó có gì để nói với cô chứ? Nếu cô bằng tuổi cậu ấy, rồi lớn lên cùng nhau, yêu đương các thứ, chẳng phải là hoàn hảo sao?”

Tôi phớt lờ lời hệ thống, lẩm bẩm: “Ai nói cứu rỗi nhất định phải là tình yêu?”

Khi đang định tranh cãi tiếp, chuông điện thoại reo lên. Nghe máy, tôi nhận ra là cô Triệu, giáo viên chủ nhiệm của Thẩm Thanh Hòa.

“Cô là dì của Thẩm Thanh Hòa phải không? Hôm nay trường họp phụ huynh, cô có thể đến được không?”

Họp phụ huynh? Tôi khẽ nhíu mày. Thẩm Thanh Hòa không nhắc gì với tôi cả.

“Vâng, tôi sẽ đến ngay,” tôi trả lời.

Người khác có phụ huynh, cậu ấy đương nhiên cũng phải có!

Thẩm Thanh Hòa đang học lớp bốn. Dù dáng vẻ chỉ như một đứa trẻ bảy, tám tuổi, Hệ thống lại khẳng định tuổi thật của cậu là mười.

Tôi theo lời cô giáo tìm đến lớp 4/1, vừa vặn đúng lúc buổi họp phụ huynh bắt đầu.
Lớp học chật ních người lớn, không khí xôn xao. Tôi đảo mắt tìm quanh và nhanh chóng phát hiện ra Thẩm Thanh Hòa, ngồi thu lu ở một góc gần thùng rác.

Cậu ấy nằm úp mặt xuống bàn, vẻ chán chường lộ rõ trên khuôn mặt nghiêng nghiêng. Các học sinh khác thì ríu rít trò chuyện cùng cha mẹ mình, trông rất hào hứng.

Một giọng nói vang lên từ đâu đó, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ:
“Phụ huynh của Thẩm Thanh Hòa lại không đến à?”
“Chắc bạn không biết, bố của cậu ấy bỏ rơi cậu lâu rồi. Tôi nghe lén được cô giáo gọi điện cho ông ấy, ông ta bảo không đến được, còn yêu cầu cô giáo làm thủ tục cho Thẩm Thanh Hòa nghỉ học, đưa cậu ấy vào trại trẻ mồ côi.”
“Nghe cũng đúng thôi, tính cách quái gở như vậy, ai mà cần nổi?”

Những lời bàn tán ngày càng rõ, như những mũi kim châm vào tai. Sắc mặt Thẩm Thanh Hòa dần sa sầm, đôi tay buông thõng siết chặt thành nắm đấm. Nhưng rồi, cậu vẫn im lặng, không hề phản bác.

Đúng lúc ấy, một bàn tay đặt nhẹ lên vai cậu.
Thẩm Thanh Hòa ngẩng lên với vẻ khó chịu. Khi nhận ra người vừa chạm vào mình là tôi, đồng tử cậu co lại, tiếp đó đột ngột đứng dậy, kéo tay áo tôi, lôi ra ngoài.

Giọng cậu pha chút cứng đầu hiếm thấy:
“Sao dì lại đến đây? Buổi họp vớ vẩn này chẳng có gì hay ho cả.”
“Thành tích của con không tốt!”

Tôi nhanh chóng giữ cánh tay cậu lại. Cậu dừng bước, ánh mắt lảng tránh, không dám đối diện với tôi. Tôi nhìn quanh, bắt gặp ánh mắt tò mò của phụ huynh xung quanh. Lập tức, tôi khoác vai Thẩm Thanh Hòa, tự tin nói:
“Chào mọi người, tôi là dì của Thẩm Thanh Hòa, đến dự họp phụ huynh thay mặt cho cậu ấy.”

Nói rồi, tôi kéo ghế ngồi xuống chỗ của Thẩm Thanh Hòa, bất chấp việc chỗ ấy nằm ngay cạnh thùng rác và thoang thoảng vài mùi khó chịu.

Không gian xung quanh lặng đi trong giây lát.

Đột nhiên, một giọng nói nghẹn ngào vang lên bên tai tôi:
“Dì đừng ngồi, bẩn lắm.”

Nghe câu nói ấy, tim tôi như bị thắt lại, dâng lên một cảm giác xót xa khó tả.
Ngẩng đầu nhìn, tôi thấy Thẩm Thanh Hòa cắn chặt môi, xấu hổ đến mức khóe mắt đỏ hoe. Bàn tay nhỏ bé đang siết chặt tay áo tôi, các khớp ngón tay trắng bệch.

Hóa ra, vì tính cách khép kín, Thẩm Thanh Hòa chẳng có bạn cùng bàn. Chỗ ngồi của cậu dần bị chuyển đến góc lớp, nơi bẩn nhất mà không ai muốn ngồi.

Nhưng đó không phải lỗi của cậu.

Tôi đứng dậy, kéo mạnh thùng rác ra xa rồi mỉm cười:
“Được rồi, không bẩn nữa.”

Thẩm Thanh Hòa nhìn tôi, ánh mắt ngỡ ngàng.

Tôi ngồi xuống, lật sách của cậu ra xem. Nhưng nụ cười trên môi tôi nhanh chóng biến mất.
Trước mắt tôi, sách giáo khoa của Thẩm Thanh Hòa đầy những nét vẽ nguệch ngoạc. Một số bài kiểm tra bị gấp thành máy bay giấy, có cái bị vo tròn, thậm chí còn dính dấu chân.

Tôi giơ cuốn sách lên, giọng lạnh đi:
“Đây là có chuyện gì vậy?”

Câu nói vừa dứt, cả lớp đồng loạt quay lại. Ánh mắt mọi người đều dán vào cuốn sách trên tay tôi. Một vài phụ huynh lập tức đổi sắc mặt.

Thẩm Thanh Hòa như muốn ngăn tôi lại, bàn tay nhỏ bé đưa lên rồi khựng lại giữa không trung, ánh mắt đầy lo lắng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.