Cứu Rỗi Phản Diện 10 Tuổi

Chương 4



Cô giáo chủ nhiệm vẫn đang thao thao bất tuyệt, có lẽ cũng không ngờ sự việc lại diễn ra như vậy.
Dẫu sao, Thẩm Thanh Hòa trước giờ vẫn luôn im lặng, ngoại trừ những lần thỉnh thoảng dính vào vài trận đánh nhau. Nhưng vì cậu không có người thân bên cạnh, cô giáo chủ nhiệm thường bỏ qua nhiều chuyện.
Không ngờ hôm nay, tôi lại thẳng thắn phơi bày mọi thứ trước mặt mọi người.

Một vài phụ huynh xì xào:

“Tại sao sách vở lại thành ra thế này?”

“Không thể nào…”

Bỗng một cậu nam sinh không kìm được lên tiếng:

“Là do Thẩm Thanh Hòa tự làm đấy!”

Tôi lạnh lùng nhìn thẳng vào cậu ta, rồi “rầm” một tiếng đẩy đổ cái bàn:

“Rác rưởi này cũng là cậu ta tự làm sao? Cậu có hiểu mình vừa nói gì không?”

Rác rơi lả tả từ ngăn bàn ra, toàn là vỏ bánh kẹo và đồ ăn vặt.
Thái độ của tôi khiến cậu nam sinh tái mặt:

“Em… em chỉ đùa thôi…”

Mẹ cậu ta đứng bên cạnh thấy vậy liền tối sầm mặt. Nhưng vì đang ở nơi đông người, bà đành cố nhịn, lên tiếng giải thích:

“Bọn trẻ chỉ đùa nghịch với nhau thôi, chị làm lớn chuyện vậy có cần thiết không?”

Tôi cười nhạt, giọng lạnh như băng:

“Đùa nghịch? Vậy nhặt hết rác lên cho tôi, tôi sẽ coi như là đùa nghịch.”

Chuyện nhỏ nhặt như thế này nếu không giải quyết nghiêm túc, sau này sẽ càng khó dạy bảo.
Không còn cách nào khác, phụ huynh cậu nam sinh đành cúi mặt cầm chổi quét rác trong ánh mắt mọi người.

Tôi giữ thái độ lạnh lùng, sau đó quay về phía cô giáo chủ nhiệm, nghiêm túc nói:

“Cô Triệu, tôi mong con tôi sẽ được đối xử công bằng và đúng mực ở trường.”

Cô Triệu, một giáo viên ngoài bốn mươi tuổi, nổi tiếng nghiêm khắc và có đạo đức nghề nghiệp, trước đây từng cố gắng khuyên bố của Thẩm Thanh Hòa đón cậu về nhà nhưng không thành. Vậy nên cô vẫn để cậu tiếp tục đi học.
Gặp phải tình huống này, cô vội vàng gật đầu, đáp:

  • “Chắc chắn rồi.”

Buổi họp phụ huynh kết thúc, tôi vẫn đứng lặng nghe đến phút cuối. Thẩm Thanh Hòa lặng lẽ đứng bên cạnh tôi, không nói một lời. Khi bảng điểm giữa kỳ được phát xuống, tôi liếc nhìn qua.
Mọi môn đều gần đạt điểm tối đa.
Thế này mà gọi là “không tốt”?

Nhận thấy ánh mắt của tôi, người Thẩm Thanh Hòa thoáng cứng đờ.
Tôi khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng khen ngợi:

“Thi tốt lắm. Tối nay ăn mừng nhé, dì sẽ nấu một bữa thật ngon.”

Nghe vậy, Thẩm Thanh Hòa mím môi, khóe miệng khẽ cong lên một chút, nhưng rồi nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng như cũ.

Cậu mới không vui đâu.

Kể từ hôm đó, khoảng cách giữa tôi và Thẩm Thanh Hòa dường như được rút ngắn lại một chút.

Tôi mua cho cậu ấy một bộ sách mới. Cô giáo chủ nhiệm cũng chuyển cậu lên ngồi cạnh bục giảng, đồng thời bắt đám học sinh từng bắt nạt cậu phải xin lỗi và viết giấy cam đoan.

Nhờ thái độ “không sợ trời, không sợ đất” của tôi hôm đó, cộng thêm việc Thẩm Thanh Hòa vốn đã sống khép kín và mang dáng vẻ bất cần, nên dần dần, tuy chẳng có ai chơi với cậu ấy, nhưng cũng không còn ai dám bắt nạt nữa.
Ít nhất, tôi có thể yên tâm hơn một chút.

Thời tiết ngày càng lạnh, báo hiệu mùa đông sắp tới.
Sáng hôm đó, vừa mở mắt ra, tôi thấy ánh nắng tràn ngập khắp phòng.

Hỏng rồi!
Tôi vội lấy điện thoại xem giờ — đã mười giờ!
Chết tiệt, nghĩ đến điều gì đó, tôi không kịp thay quần áo, chạy ngay ra cửa sổ nhìn xuống dưới.

Dưới lầu vắng tanh, chẳng có bóng người.
Thời gian gần đây, tôi luôn cố dậy sớm hơn Thẩm Thanh Hòa để mua đồ ăn sáng cho cậu ấy. Có lẽ cậu cũng đã quen với điều đó.
Nhưng… chăn ấm nệm êm của mùa đông đúng là cái bẫy ngọt ngào mà tôi chẳng tài nào thoát được.

Giữa lúc tôi đang tự trách, hệ thống bất ngờ lên tiếng, giọng đều đều đầy u ám:
【Cô không biết đâu. Sáng nay cậu nhóc đứng dưới lầu chờ cô hơn một tiếng đồng hồ, lo lắng đến mức hỏi thăm cả hàng xóm xung quanh. Nhưng khi nghe họ nói không quen biết cô, ánh sáng trong mắt cậu ấy vụt tắt…】

Tôi bỗng thấy nhói lòng, gấp gáp ngắt lời:

“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Giờ tôi mang đồ ăn sáng đến trường cho cậu ấy ngay đây.”

Hệ thống lạnh lùng đáp:
【Giờ sắp đến giờ ăn trưa rồi.】

Tôi cứng họng:“…”

Được rồi, anh thành công khiến tôi cảm thấy tội lỗi rồi đấy!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.