Cứu Rỗi Phản Diện 10 Tuổi

Chương 5



Buổi chiều tan học, tôi đã đứng đợi sẵn dưới lầu nhà Thẩm Thanh Hòa từ sớm. Bên cạnh tôi là một đống rau củ đủ loại.
Hì hì. Trẻ con mà, cứ làm đồ ăn ngon dỗ dành là được.

Đang mải nghĩ ngợi, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ xa.
“Thanh Hòa!” Tôi gọi to.

Bất ngờ nghe thấy tiếng gọi, cậu ấy đang cúi đầu bước đi bỗng ngẩng phắt lên. Khi nhận ra tôi đang đứng dưới lầu, ánh mắt cậu thoáng dao động, lộ rõ sự bất ngờ.
Ánh hoàng hôn kéo dài bóng dáng của chúng tôi – một người lớn, một đứa trẻ – dưới sắc vàng dịu nhẹ.

Thẩm Thanh Hòa đứng đối diện tôi, đôi đồng tử được ánh chiều tà nhuộm một màu trầm ấm. Từng sợi tóc đen hơi rối tung lên trong làn gió nhẹ.
Dưới sự chăm sóc của tôi thời gian qua, gương mặt cậu ấy đã có thêm chút thịt, sắc da cũng hồng hào hơn, trông giống một thiếu niên thực sự, không còn vẻ tiều tụy như trước.
Nhưng bóng dáng nhỏ bé ấy, vẫn đứng đó, đơn độc và ngập ngừng.

Thấy vậy, tôi mím môi, bước lại gần vài bước rồi đưa tay về phía cậu.
Phản xạ tự nhiên, cậu ấy lập tức làm tư thế phòng bị.
Nhưng ngay sau đó, tôi đã kéo cậu vào lòng.

Tôi ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy cậu. Người trong lòng rõ ràng cứng đờ, không biết phản ứng thế nào. Ngẩng đầu lên, tôi nhìn thẳng vào mắt cậu, kiên nhẫn nói lời xin lỗi:
“Xin lỗi nha, sáng nay dì ngủ quên mất.”

Gió cuốn những chiếc lá rụng bay lượn khắp không gian. Khung cảnh thoáng chốc trở nên tĩnh lặng.
“…Ồ.”

Một lúc lâu sau, cậu ấy né tránh ánh mắt chân thành của tôi, cúi đầu lí nhí đáp lại một câu rồi nhanh chóng đẩy tôi ra. Bóng dáng nhỏ nhắn của cậu bước nhanh lên lầu, mở cửa thoăn thoắt, cởi giày và vào nhà mà không quay lại nhìn tôi thêm lần nào.

Thôi xong. Chẳng lẽ cậu ấy giận rồi?

Tôi vội vàng bước theo sau, định vào nhà thì chợt nhận ra chìa khóa vẫn còn cắm trên cửa. Rút chìa khóa ra, tôi gọi với theo:
“Thanh Hòa, cháu quên rút chìa khóa rồi!”

Nghe vậy, bóng dáng gầy gò phía trước khựng lại.
Cậu không quay đầu, đứng yên một lúc như đang đấu tranh điều gì đó, cuối cùng mới cất giọng nhỏ nhẹ:
“Cháu có hai chiếc, chiếc này cho dì. Sau này dì đừng đứng đợi cháu dưới lầu nữa… tay dì lạnh lắm.”

Nói xong, như chợt nhớ ra điều gì, cậu ấy ngập ngừng gọi thêm một tiếng:
“Dì.”

Một tiếng “dì” mềm mại, ngoan ngoãn đến lạ.
Tôi sững người, nhưng ngay khi kịp phản ứng lại thì đã mừng rỡ reo lên:
“Ơi!”

Tai cậu ấy bắt đầu đỏ lên, ánh mắt liếc về phía tôi, ngập ngừng nói tiếp:
“Với lại… sau này cháu tự mua đồ ăn sáng, dì không cần phải dậy sớm đâu.”

Nhìn đứa trẻ cố làm ra vẻ nghiêm túc mà lại giống như đang nũng nịu, tôi bất giác nhớ đến lời hệ thống kể sáng nay cậu đã lo lắng đến mức cuống cuồng. Trái tim tôi mềm nhũn lại, khẽ cười nói:
“Ừm, đúng rồi, dì ở ngay căn hộ đối diện nhà cháu đấy.”

“Ồ.”

Cậu ấy giả vờ thờ ơ đáp lại, nhưng chỉ một lát sau lại ngập ngừng hỏi thêm:
“Đối diện thẳng hay đối diện chéo? Số nhà bao nhiêu?”

Nhịn cười, tôi trả lời chi tiết từng câu.
Nhìn dáng vẻ cậu ấy cau mày nghiêm túc ghi nhớ, tôi không kiềm được mà tiến lại gần, đưa tay xoa nhẹ đầu cậu.

Aaaaa!
Sao cậu ấy có thể đáng yêu đến thế chứ!

Nhưng chưa kịp tận hưởng cảm giác mềm mại dưới tay, cậu đã nghiêng đầu tránh sang một bên, ném cho tôi một chiếc chăn. Gương mặt nhỏ đỏ bừng, cậu hậm hực nói:
“Lạnh chết đi được, dì cố ý phải không?”

Tôi bật cười, đón lấy chiếc chăn trong tay cậu.
Thật là, sao cậu ấy lại đáng yêu đến thế? Tôi yêu chết mất!

Chẳng mấy chốc, kỳ nghỉ đông của Thẩm Thanh Hòa cũng đến.
Tôi vốn không quen dậy sớm, nên mỗi tối sau bữa cơm đều để lại cho cậu ấy hai mươi tệ, dặn cậu tự mua đồ ăn sáng.
Thế nhưng, kỳ lạ là mỗi lần nhìn thấy tiền, Thẩm Thanh Hòa lại ngập ngừng nhìn tôi, ánh mắt như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Cho đến đêm giao thừa.
Tôi mua nguyên liệu, rủ cậu cùng nhau gói bánh chưng.
Giữa lúc đang lúi húi gói bánh, cậu bỗng liếc nhìn tôi, giọng điệu thăm dò:
“Dì, dì không đi làm à?”

Tôi sững người, nhất thời không biết nên giải thích thế nào.
Thật ra, trước khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi vẫn đang trong trạng thái “người chết sống lại”. Người còn chưa chính thức “sống” thì làm sao đi làm?

Hệ thống bất ngờ cười phá lên:
【Ha ha ha ha ha! Ký chủ, chắc nó đang thắc mắc dì không đi làm thì tiền ở đâu ra thôi! Đúng là khéo hỏi quá đi!】

Tôi cười đáp lại:
【Ừm, anh Thống, hay anh nổ cho em ít xu được không?】

Tiếng cười của hệ thống đột ngột im bặt.
【Nổ… nổ xu? Không.】

Tôi: “…”
Hệ thống này đúng là keo kiệt.

Thật ra, số tiền tôi đang dùng là nhờ hệ thống chuyển hết khoản tiết kiệm của tôi trước khi xuyên sách sang đây. Nhưng nói ra chuyện này nghe chẳng khác nào hoang đường cả.

Không thấy tôi trả lời, Thẩm Thanh Hòa vội vàng chữa cháy:
“Dì đừng lo, cháu cũng có thể kiếm tiền mà!”

Tôi chỉ thuận miệng đáp lại, không nghĩ ngợi gì nhiều.
Ai ngờ, sau này cậu ấy thật sự trở thành một tổng tài bá đạo, giàu nứt đố đổ vách. Nhưng những thứ đó tôi chẳng hề ham muốn.

Ban đầu, lý do tôi tiếp cận cậu ấy là để hoàn thành nhiệm vụ, để sống. Nhưng dần dần, qua những lần tiếp xúc, tôi đã coi cậu như con mình, ngày ngày chứng kiến cậu trưởng thành. Mỗi bước tiến của cậu đều khiến tôi cảm thấy tự hào đến lạ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.