Đêm tân hôn, chồng tôi – Cố Trường Phong, quân nhân nổi tiếng lạnh lùng, sát phạt quyết đoán – nghiêm chỉnh ngồi trước mặt, đọc cho tôi “ba điều quy ước.”
Anh mặt lạnh như băng, giọng nói như tuyết phủ, nhưng tai tôi lại nghe rõ tiếng gào rú trong lòng anh:
【Chết rồi chết rồi! Cô ấy thơm quá! Chân tôi mềm nhũn rồi! Tôi giả vờ ngầu có lộ không? Cô ấy có sợ tôi dữ quá mà bỏ chạy không? Không được, phải nhanh dâng hết gia sản, trói chặt cô ấy lại!】
Tôi cúi đầu, khóe môi giật giật, suýt bật cười.
Thì ra… cưới Diêm Vương sống là thế này sao? Kích thích thật!
Anh đọc từng điều khoản:
“Thứ nhất, là vợ quân nhân thì phải giữ kỷ luật, không được tự ý rời đơn vị, không dò hỏi bí mật quân sự.”
“Thứ hai, trong khu nhà tập thể lắm chuyện thị phi, em phải giữ miệng cho chắc, đừng gây rắc rối cho tôi.”
“Thứ ba, hôn nhân của chúng ta là sắp đặt, tạm thời… ngủ riêng.”
… Nghe xong mà tôi chỉ muốn cười to.
Tôi vừa đến phương Bắc, chưa kịp hồi hồn sau bảy ngày lắc lư trên tàu hỏa, đã ngã bệnh sốt cao, suýt gặp Diêm Vương thật.
Tỉnh dậy, trước mắt là chồng mới cưới – vị doanh trưởng trẻ nhất toàn quân khu, nổi tiếng “băng giá.”
Anh ngồi ghế cạnh giường, lưng thẳng tắp.
Bộ quân phục cũ bạc màu vẫn không giấu nổi khí thế áp lực.
Lông mày kiếm, mắt sáng, sống mũi cao, môi mím chặt – cả mặt như viết to chữ: “Miễn tiếp xúc.”
Anh ra điều kiện, giọng y như đang họp tác chiến.
Nhưng tai tôi… lại bắt được một kênh phát sóng khác:
【Trời ơi, cô ấy đang bệnh, mặt trắng bệch thế kia, lỡ bị tôi dọa khóc thì sao?】
【Cái miệng chết tiệt, toàn nói lời cứng ngắc! Không có tình cảm nền tảng? Xạo đấy! Năm mười lăm tuổi tôi gặp đã nhớ đến giờ, tám năm rồi!】
【Ngủ riêng? Đồ hèn! Tôi chỉ muốn ôm cô ấy ngay lập tức cơ!】
Tôi sững người, vô thức xoa tai.
Ảo giác? Hậu di chứng sốt cao?
Tôi liếc anh, nhỏ giọng:
“Cái đó… Doanh trưởng Cố, tôi nhớ rồi.”
Anh gật một cái, giọng vẫn lạnh:
“Nhớ là được. Em vừa hạ sốt, nghỉ thêm đi.”
Nhưng trong lòng anh lại cuống quýt:
【Sao lại gọi tôi là Doanh trưởng Cố… xa cách quá. Cũng tại tôi dọa cô ấy rồi. Thôi, từ từ… để cô ấy dưỡng bệnh. Cơm nhà ăn cứng lắm, lát tôi lén nấu cháo kê cho cô ấy.】
Lần này thì tôi chắc chắn rồi.
Hình như… tôi nghe được tiếng lòng của Cố Trường Phong.
Phát hiện này khiến máu tôi sôi lên.
Tưởng gả cho tảng băng, ai ngờ trong băng lại là núi lửa, sắp phun trào tới nơi!
Anh đứng dậy rời đi, ra đến cửa còn lạnh lùng dặn:
“Thiếu gì thì viết ra danh sách.”
Nhưng trong lòng lại thét:
【Thiếu gì nói với tôi! Ăn, mặc, ở – tôi có gì cho nấy! Không đủ tôi đi vay! Trợ cấp, lương, tiền thưởng, tất cả đều của em, miễn em đừng xa cách với tôi!】
… Nhìn bóng lưng gần như chạy trốn kia, trong tôi dấy lên một cảm giác cực kỳ kích thích.
Chiều hôm đó, anh thật sự mang tới một bát cháo kê nóng hổi, còn có cả quả trứng ốp vàng rực.
Thời buổi khan hiếm, đây đúng là suất ăn “VIP bệnh nhân.”
Anh đặt bát cháo xuống bàn, “cạch” một tiếng, giọng cứng như đá:
“Bếp nấu làm đấy, ăn đi.”
Trong lòng lại hớn hở:
【Thơm không? Tôi bỏ mỡ heo với đường đấy! Phải năn nỉ bếp trưởng cả buổi mới chịu giữ kín. Cô ấy mà không thích thì tôi liều mạng luôn! Cô ấy gầy quá, phải vỗ béo mới ôm vừa tay.】
Trong lòng tôi vui như mở hội, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ e dè, từng thìa từng thìa chậm rãi múc cháo:
“Cảm ơn anh, Doanh trưởng Cố. Thật ra không cần phiền đâu, tôi ăn cơm chung cũng được.”
Anh nghiêm giọng, mặt tỉnh bơ:
“Em là vợ quân nhân, lại đang bệnh. Đây là thứ em xứng đáng được hưởng.”
Anh kéo ghế ngồi xuống, mắt lại nhìn ra cửa sổ, ra vẻ công vụ.
【Mau khen đi! Mau nói ngon đi! Chỉ cần em nói một câu, ngày mai tôi leo núi bắt thỏ hầm canh cho em!】
Tôi cố nhịn cười, ăn càng chậm, quyết không mở miệng.
Hôm nay phải giả “hướng nội” mới chọc cho anh sốt ruột.
Quả nhiên, bàn tay anh trên gối đã siết đến trắng bệch.
【Xong rồi, cô ấy không nói gì. Chắc thấy tôi bỏ đường ít quá? Hay nghĩ tôi keo kiệt? Cháo cũng không nấu nổi? Trời ạ, mất mặt!】
Thấy anh sắp vỡ trận, tôi ngẩng đầu, cười cong mắt:
“Doanh trưởng Cố, cháo này ngon thật, ngon nhất tôi từng ăn.”
Đôi tai anh lập tức đỏ bừng như mèo bị túm đuôi.
Miệng vẫn cứng:
“Ừ, tay nghề bếp cũng tạm.”
【Cô ấy cười rồi! Đẹp quá! Còn nói đây là bát cháo ngon nhất! Đáng lắm! Ngày mai nhất định lên núi bắt thỏ!】
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng léo nhéo:
“Ối chà, chẳng phải cô em nhà họ Lâm sao? Cuối cùng cũng tỉnh rồi! Doanh trưởng Cố lo cho cô muốn chết, ngày nào cũng canh bên giường đấy!”
Một phụ nữ áo sơ mi hoa, dáng hơi đẫy, đẩy cửa bước vào — chị Vương hàng xóm.
Mắt thì long lanh, miệng thì ngọt xớt, nhưng ý dò xét lồ lộ.
Lông mày Cố Trường Phong nhíu lại.
【Lắm chuyện! Đến đây chắc chắn không có ý tốt. Vãn Thu vừa khỏe lại, đừng có hòng bắt nạt!】
Chị Vương tự nhiên ngồi cạnh giường, tiện tay sờ chiếc vòng bạc trên tay tôi:
“Cô em có phúc thật, mới gả đã được ở nhà mới. Không như nhà chị, bốn người chen chúc trong khu tập thể cũ.”
Tôi mỉm cười rút tay về, chưa kịp nói thì anh đã lạnh băng:
“Chị Vương, Vãn Thu chưa khỏe, cần nghỉ ngơi.”
【Đi mau! Đừng động vào vợ tôi!】
Sắc mặt chị Vương khựng một thoáng rồi lại cười:
“Ôi dào, chị quan tâm thôi. Mà nghe nói cô em là con nhà trí thức thành phố? Chắc không quen khổ cực chốn này đâu nhỉ?”
Nghe thì như lo lắng, thực chất là gài bẫy.
Ở thời buổi này, “trí thức” chẳng khác nào cái mác rắc rối.
Trong lúc tôi đang nghĩ cách đối, tiếng lòng của anh lại gào ầm ầm:
【Dám khinh thường vợ tôi à? Khổ cực cái gì? Tôi không để cô ấy khổ! Mai tôi đi đổi phiếu lấy máy khâu, mua vải mới, may cả tủ đồ cho cô ấy!】
Ngực tôi bất giác thấy ấm, liền cười dịu dàng:
“Cảm ơn chị Vương đã lo. Gả gà theo gà, gả chó theo chó. Đã gả cho Trường Phong, khổ cũng hóa ngọt.”
Tôi cố ý liếc sang, quả nhiên thấy tai anh đỏ lan tận cổ.
Chị Vương bị tôi chặn họng, cười gượng bỏ đi.
Trong phòng lại yên tĩnh.
Anh cúi đầu, không rõ nghĩ gì, nhưng tôi biết trong lòng chắc đang sôi ùng ục.
Quả nhiên:
【Cô ấy gọi tôi là Trường Phong rồi! Còn nói tôi là người của cô ấy! Trời ơi, Cố Trường Phong, mày đúng là tích đức tám đời mới cưới được vợ thế này!】
Anh đột ngột bật dậy, suýt hất đổ ghế:
“Em… em nghỉ ngơi đi! Tôi… tôi có việc!”
Rồi lúng túng chạy biến ra ngoài, bóng lưng như cậu trai trẻ bỏ trốn.
Tôi ôm chăn, cười run cả người.
Người đàn ông này… thật sự đáng yêu quá mức.