Nhưng câu chị Vương vừa buông lại khiến tôi nhớ ra: đời sống trong đại viện này chắc chắn không “ngọt như đường phèn” như tiếng lòng của Cố Trường Phong. Tôi phải mau chóng đứng vững, không thể biến thành gót chân Achilles của anh được. Mà vũ khí bí mật của tôi… chính là anh ấy.
Sáng hôm sau, tôi hạ sốt hẳn.
Cố Trường Phong dậy từ tờ mờ sáng đi tập, trước khi ra cửa còn để lại bữa sáng, kèm một tờ “đại đoàn kết” và cả xấp phiếu màu mè như cầu vồng.
Tôi đang ngồi nhẩm đếm nào phiếu vải, phiếu gạo, phiếu dầu ăn thì anh mồ hôi nhễ nhại tập xong quay về. Áo ba lỗ xanh rêu ôm sát cơ bắp, khí thế hừng hực hormone.
Vừa thấy đống phiếu trên bàn, anh khựng lại, lông mày lập tức nhíu chặt, gương mặt băng giá như Diêm Vương:
“Không đủ à?” – giọng trầm khàn, nghe còn run run.
【Xong rồi, cô ấy chê ít! Đúng là ít thật! Con gái thành phố chắc nghĩ tôi nuôi không nổi vợ mất rồi…】
Tôi cười thầm, ngoài mặt vẫn giả bộ khó xử, đẩy đống phiếu lại cho anh:
“Không phải… mà là nhiều quá. Tôi một thân một mình, chẳng tiêu bao nhiêu. Anh tập luyện cực hơn, nên giữ mà bồi bổ.”
Lông mày anh lại nhíu tít.
【Không cần tiền của mình? Nghĩ ít quá coi thường mình à? Hay định bỏ của chạy lấy người?!】
Tiếng lòng anh lúc này chẳng khác nào một con chó to bị bỏ ngoài cửa – vừa tủi vừa lo, không dám sủa.
Tôi vội vàng thanh minh:
“Không phải ý đó. Ý tôi là tiền phải dùng đúng chỗ. Vợ chồng mới cưới, còn nhiều việc phải lo. Trước ở quê, tôi cũng học được khâu vá, trồng rau, tiết kiệm được khối.”
Nói rồi, tôi tiện tay nhặt chiếc áo tập bị rách, lôi kim chỉ ra vá. Từng mũi kim nhỏ mịn, thoắt cái đã có một chiếc lá liễu thêu che chỗ rách, nhìn như họa tiết gốc.
Anh đứng hình, mắt dán vào tay tôi, yết hầu nuốt khan.
【Trời đất ơi… cô ấy còn thêu hoa lá cành? Đôi tay này khéo thế! Vừa giỏi giang vừa tinh tế! Kiếp trước chắc tôi cứu cả ngân hà mới cưới được cô ấy!】
【Không được! Đôi tay này đáng lẽ để đánh piano, chứ không phải vá áo! Tôi phải đưa hết tiền cho cô ấy!】
Nghĩ xong, anh “giật” áo khỏi tay tôi, nhét đống phiếu lại:
“Bảo em cầm thì cứ cầm! Tiền nhà này, em quản hết!”
Nói rồi, anh phi ra mở tủ, lôi hộp sắt khóa cạch một tiếng, đặt trước mặt tôi. Bên trong toàn tiền với cuốn sổ tiết kiệm:
“Đây là tất cả tài sản của anh. 532 đồng 6 hào, cộng với 800 đồng trong sổ tiết kiệm. Mật mã là ngày anh nhập ngũ – mùng 1 tháng 10. Tất cả… cho em.”
Ánh mắt anh nhìn tôi hệt như trao cả mạng sống.
Tôi ngây người. Ở thời này, hơn 1.300 đồng là cả một gia tài – đủ xây mấy ngôi nhà mái ngói! Vậy mà anh đưa hết cho tôi.
【Nhận đi! Nhận rồi thì chạy đâu cho thoát, cả đời là người của tôi!】
Thấy anh căng thẳng đến mức không biết để tay đâu, tôi sống mũi cay cay. Người đàn ông này, miệng thì lạnh như băng, nhưng lòng lại mềm như đậu hũ non.
Tôi nhận lấy hộp, gật khẽ:
“Được, em giữ cho anh.”
Anh thở phào, khóe môi nhếch nhẹ nhưng lập tức đè xuống. Giả bộ thản nhiên, anh rót nước uống một hơi. Tôi liếc thấy bàn tay cầm cốc khẽ run, ngón tay còn gõ nhịp liên hồi lên mặt bàn.
Tôi lập tức ghi nhớ. Đây chắc chắn là “tín hiệu bí mật” của anh – kiểu mật mã khi quá căng thẳng và phấn khích.