“Khụ.” Anh hắng giọng, “Hôm nay anh họp ở đoàn bộ, có thể về muộn. Em ở nhà, đừng đi lung tung.”
【Phải đi xin phiếu mua máy khâu thôi! Hôm nay mà không xin được thì mất mặt lắm!】
Tôi ngoan ngoãn gật:
“Vâng, em đợi anh về ăn cơm.”
“Ừ.” Anh đáp gọn lỏn rồi sải bước đi.
Nhìn theo bóng lưng anh, tôi ôm chặt cái hộp sắt nặng trĩu, trong lòng vừa buồn cười vừa chua xót.
Cố Trường Phong, đồ ngốc này. Dốc cả trái tim cho tôi như thế, tôi còn chạy đi đâu được nữa?
Anh vừa đi, tôi liền xắn tay dọn dẹp phòng.
Đây là nhà của chúng tôi, không thể bừa bộn.
Đồ đạc chẳng có gì: giường, bàn, hai ghế và cái hòm gỗ. Nhưng tất cả đều được anh lau chùi sạch bóng.
Tôi treo mấy bộ quần áo mang từ nhà lên, đặt chậu trầu bà trên bậu cửa. Phòng lập tức bừng sáng.
Đang dọn, chị Vương hàng xóm ló đầu sang, bưng một bát bột ngô, cười híp mắt:
“Cô em Lâm, khỏe chưa? Chị mang ít đồ sang cho.”
“Cảm ơn chị, em khỏi hẳn rồi.”
“Thế thì tốt, thế thì tốt.” Chị ta vừa nói vừa rướn cổ nhìn quanh.
Khi thấy chậu trầu bà xanh rờn, mắt chị sáng lên rồi lập tức chuyển giọng:
“Ôi chao, đúng là gái thành phố, lại trồng cái thứ này. Ăn không ăn được, uống cũng chẳng uống được, phí đất! Ở đại viện chúng ta không ai chuộng mấy thứ tư bản này đâu nhé!”
Giọng không to không nhỏ, vừa khéo để mấy bà ngoài sân nghe thấy. Quả nhiên, lập tức có người hùa theo:
“Đúng đấy, ở đây người ta sống cần kiệm, ai rảnh mà trồng hoa cỏ!”
Tôi thầm cười lạnh: rảnh rang không tám chuyện chắc ngứa miệng chết mất.
Quả nhiên, lại có tiếng the thé vang lên:
“Ơ kìa, chẳng phải vợ mới cưới của Doanh trưởng Cố sao? Nghe nói là tiểu thư thành phố, mới tới đã mang thói hư tật xấu tư bản vào quân khu thế này à?”
Người mở miệng chính là Lý Ái Hoa, vợ cán bộ hậu cần Trương. Cái miệng chua như dấm, bao lâu nay vẫn ghen tức vì Cố Trường Phong trẻ thế mà đã làm doanh trưởng.
Tôi vừa định phản bác thì giọng nói lạnh như băng từ cửa vọng vào:
“Ai nói là đuôi tư bản?”
Tôi giật mình. Không phải anh đi họp sao?
Quay lại, thấy anh đứng ở cửa, sắc mặt đen như đáy nồi, tay xách túi lưới đựng thịt ba chỉ với mớ rau.
【Ai! Ai dám bắt nạt vợ tôi! Mau khai! Hôm nay tôi phải lột da kẻ đó!】
Tiếng lòng của anh y như sư tử bị giẫm đuôi. Sân im phăng phắc.
Thấy anh, khí thế của Lý Ái Hoa tụt một nửa nhưng vẫn cố vớt vát:
“Doanh trưởng Cố, bọn tôi chỉ hưởng ứng khẩu hiệu thôi. Vợ anh trồng hoa… thế… cũng không hợp lắm.”
Ánh mắt anh lia qua như dao, khiến cô ta rụt cổ lại.
“Trồng hoa là tư bản?” Giọng anh không lớn nhưng nặng tựa tảng đá.
“Chủ tịch Mao còn kêu gọi xanh hóa đất nước. Đồng chí Lâm Vãn Thu tích cực hưởng ứng, vậy mà thành đuôi tư bản? Hay trong mắt các cô, chỉ có hoang vu xập xệ mới gọi là tiết kiệm?”
Anh ngừng một nhịp, giọng càng sắc lạnh:
“Dán nhãn bừa bãi, bới móc lung tung – đó mới là tật xấu nguy hiểm nhất!”
【Đấu! Đấu tới cùng! Ai dám bắt nạt vợ tôi, tôi khiến cô ta khỏi ngủ yên!】
Mặt Lý Ái Hoa và chị Vương đỏ bừng, cứng họng. Vài chị khác còn gật gù đồng tình.
Cố Trường Phong không thèm nhìn nữa, đi thẳng tới, nhét túi lưới vào tay tôi, rồi thản nhiên nắm lấy tay tôi trước mặt mọi người, kéo vào phòng.
Bàn tay anh rộng, ấm và chắc. Bị anh nắm, bao ấm ức của tôi bỗng tan sạch.
【Đừng sợ. Có tôi đây. Ai dám bắt nạt em, tôi vặn cổ hết!】
Câu tỏ tình hùng hồn nhất đời tôi là tiếng lòng cục súc của anh.
Vào phòng, anh “rầm” một tiếng đóng cửa, che khuất hết ánh mắt dòm ngó.
Thả tay tôi ra, mặt anh lạnh như thường, chỉ có vành tai đỏ rực.
“Sau này có chuyện gì, phải nói với tôi ngay.”
Nhìn cái dáng ngoài lạnh trong ngượng, tôi bật cười “phì” một tiếng.