Đổi Vận

Chương 10



Chương 10:

Tôi phải véo Trì Viên đến cái thứ ba mới tin đây hoàn toàn là sự thật. Tôi run rẩy lấy ra một thỏi nhỏ, dùng răng cắn cắn.

Cứng quá!

Mắt tôi sáng lên.

Phát tài rồi!!!!

Tôi và Trì Viên lấp lại tất cả các hố đã đào suốt đêm, khôi phục khu vườn về tình trạng ban đầu, về phần rương vàng lớn kia, Trì Viên nói hắn có cách xử lý.

Hắn nói có cách, tôi đã tin hắn. Giao toàn bộ cho hắn xử lý. Đến tận khi đi ngủ tôi vẫn đang trong trạng thái mơ màng.

Trong mơ, tôi đem từng miếng vàng trải lên giường rồi lôi kéo Trì Viên ngủ ở trên vàng. Thế là hạnh phúc lắm rồi, tôi không còn cầu mong điều gì nữa.

Chỉ là…

Bị thỏi vàng chọc vào lưng khó chịu quá!

Tôi mơ mơ màng màng nói thầm một câu

“Chọc vào lưng khó chịu ch.ết đi được”

Phía sau lại đột nhiên nghe thấy tiếng xin lỗi. Người này, hắn lại nằm sát sau lưng tôi.

Vẫn còn ngái ngủ, tôi đưa tay đẩy hắn ra.

“Thần kinh sao? Lạnh thì lấy chăn đắp đi.”

Phía sau Trì Viên thấp giọng cười.

“Cái này hả?”

Hắn kéo tay tôi phủ lên một nơi nóng rực!

Cơn buồn ngủ trong nháy mắt biến mất. Tôi biết rõ chỗ đó là chỗ nào. Tôi lập tức ôm chăn nhảy xuống giường, mở cửa chạy sang phòng bên cạnh.

Trong hành lang có một con rắn nhỏ không có độc, trườn tới muốn cắn tôi, vừa hay tôi tăng tốc đã tránh được.

Rắn nhỏ cắn không trúng tôi, mà là cắn vào chân người nào đó vừa đuổi theo tôi ra cửa.

Quả nhiên là kẻ xui xẻo mà.

Đầy một rương vàng thỏi, Trì Viên thông qua người quen đã xử lý sạch sẽ toàn bộ.

Tôi nhìn một dãy số không dài trong tài khoản mà mặt mày nở hoa. Đương nhiên, để đảm bảo an toàn cho số tiền mồ hôi công sức này, tôi và Trì Viên thống nhất là sẽ để tôi giữ.

Với số mệnh Thiên Sát Cô Tinh hiện tại của Trì Viên, đoán chừng số tiền này tồn không được bao lâu, sẽ liên tục phát sinh chuyện xui xẻo cho đến khi hết sạch thì thôi mất.

Tất nhiên là tôi không cho phép điều này xảy ra rồi. Hôm nay tâm trạng của tôi rất tốt nên tôi quyết định sẽ mời Trì Viên ăn cơm.

Không ngờ rằng vừa ngồi xuống đã nhìn thấy mấy người bàn bên cạnh. Chính là Tiền Độ và đám bạn xấu của hắn.

“Lâm Khê?”

Tay cầm đũa vốn đang định gắp thức ăn của Tiền Độ dừng lại trên không trung. Mấy tên bạn xấu kia đang thấp giọng nói gì đó với hắn, Tiền Độ đen mặt không nói gì, nhưng ánh mắt lại luôn nhìn về phía chúng tôi.

Tôi cảm thấy không thoải mái, hỏi Trì Viên có muốn đổi sang quán khác hay không.

“Không cần đâu.”

Anh cầm thực đơn, khuôn mặt vẫn lạnh nhạt, nghiêm túc nghiên cứu xem sẽ gọi món gì. Hoàn toàn không để Tiền thiếu gia đang tức tối ở bàn bên cạnh vào mắt.

Món ăn Trì Viên gọi đều rất hợp khẩu vị của tôi. Nếu như bỏ qua ánh mắt muốn gi.ết người bên cạnh, thì bữa này tôi ăn rất ngon miệng đấy.

Trên đường đi vệ sinh, tôi bị Tiền Độ chặn ở ngay ở cửa. Anh ta đen mặt nhìn tôi.

“Lâm Khê! Sao em vẫn còn qua lại với hắn ta vậy? Chẳng phải anh đã bảo em phải tránh xa hắn ta ra sao?”

Tôi lười nói chuyện với hắn, định đi vòng qua nhưng lại bị hắn chắn lại. Tôi có chút bực bội:

“Hắn ngoài cái mặt lừa người ra thì có cái gì tốt chứ?”

“Hắn có tiền bằng anh sao? Đẹp trai bằng anh sao?”

Tôi không kiên nhẫn ngắm nghía bộ móng mới làm, thuận miệng trả lời:

“Anh ấy có gì tốt sao? Dáng người tốt hơn anh một chút.”

Tiền Độ xấu hổ phẫn nộ gằn giọng:

“Anh không tin, có giỏi thì bảo hắn tới đây cởi đồ ra so với anh!”

Hắn có tỉnh táo không vậy? Cởi đồ ra so? Ngay trước cửa nhà vệ sinh nữ sao?

“Vẫn nên thôi đi thì hơn.” Tôi vỗ vỗ bả vai hắn ta. “Năm ngoái lúc cùng nhau đi suối nước nóng, tôi đã nhìn thấy hết rồi. Chẹp.. Vẫn là không nên so thì hơn.”

Tiền Độ: ….

Mặt Tiền thiếu gia bỗng chốc đỏ bừng, ngay cả mắt và vành tai cũng đều đỏ.

Tôi đoán rằng nếu không phải sợ đây là chỗ công cộng thì rất có thể hắn sẽ đập nát cái nhà vệ sinh này.

Tiền Độ còn đang định phản bác lại, bỗng nhiên có ai đó ôm lấy eo của tôi. Trì Viên như vô tình đứng giữa tôi và Tiền Độ. Anh nhìn tôi mỉm cười:

“Không phải đi vệ sinh sao? Đi thôi. Tôi đưa em đi.”

Tôi: ??

Bàn tay đang ôm eo tôi hơi siết chặt. “Đi thôi”

Lúc đi qua Tiền Độ, anh còn khẽ gật đầu. Bỏ lại Tiền Độ đang tức giận mặt đỏ tía tai không nói ra lời. Anh nhất định là cố ý!

Nhà vệ sinh không quá lớn, có mấy buồng vệ sinh, không phân biệt nam nữ. Trì Viên kéo tôi vào. Tôi vươn tay đẩy anh ta. “Dừng dừng, khoan đã.”

Anh ấy cười cười, dùng bàn tay to bóp nhẹ vào eo tôi:

“Tôi chờ em lâu như vậy, em lại trốn tôi nói chuyện với thằng con trai khác.”

Tôi:…

“ch.ết tiệt, anh ra ngoài đợi em hai phút, chỉ hai phút thôi!”

Cuối cùng hắn cũng đồng ý và ra ngoài chờ. Tôi thở phào, may mà hắn không nhất quyết đòi ở đây với tôi.

Đồ trẻ con.

Khi tôi ra khỏi nhà vệ sinh, chỉ có Trì Viên đang đợi tôi ở cửa, Tiền Độ đã không thấy đâu nữa, mà tôi cũng không quan tâm đến tên đần đó lắm. Tôi nắm tay Trì Viên trở lại chỗ ngồi của mình, mới phát hiện bàn bên cạnh đã không còn ai, nhưng ở bàn của chúng tôi lại có một vị khách không mời.

Thấy chúng tôi quay lại, Tiền Độ ngẩng đầu, nhưng hắn chỉ nhìn tôi. Hắn ta viện đủ lý do để ăn cơn cùng chúng tôi, đuổi cũng không đi, tôi không thể làm gì khác ngoài mỉm cười nói:

“Được thôi, tôi không ngại ăn của anh một bữa cơm đâu.”

Tôi nắm tay Trì Viên và ngồi cùng một bên bàn. Rõ ràng là hắn rất không thích hai bàn tay đang nắm lấy nhau của chúng tôi, suốt bữa ăn hắn cứ lườm chúng tôi suốt. Sắc mặt của hắn càng ngày càng không tốt nhưng rốt cuộc cũng không nói hay làm hành động gì khác người.

Ăn cũng ăn xong, nhìn cũng nhìn đủ rồi. Đúng lúc tôi đang định kéo Trì Viên lên đi về thì Tiền Độ liền đẩy chiếc điện thoại đang sáng màn hình đến trước mặt tôi.

“Anh đã bỏ ra rất nhiều tiền để thuê người điều tra hắn ta, cuối cùng cũng điều tra được và còn có một số bức hình chụp được cảnh không đứng đắn của hắn và người khác giới. Anh đã nói rồi, hắn không phải là người đàng hoàng gì đâu. Giờ em hối hận vẫn còn kịp, anh vẫn sẵn sàng tha thứ cho em.”

Vẻ tự tin của hắn làm tôi nhíu mày nhìn vào bức ảnh” không đứng đắn” trong điện thoại.

Chất lượng bức ảnh không rõ ràng lắm, có thể là do chụp vào buổi tối nhưng vẫn có thể thấy rõ người đàn ông đẹp trai quen thuộc mặc vest tối màu đang bế trên tay một cô gái, chân cô gái còn đang chảy máu. Cô gái có vẻ sợ hãi và đau nên mặt vùi vào người đàn ông.

Thấy biểu hiện của tôi, Tiền Độ đắc ý ra mặt, đang định nói gì đó thì tôi giơ tấm hình cho hắn xem:

“Anh chắc chắn đây là ảnh chụp không đàng hoàng với người khác giới của Trì Viên sao? Mắt anh có bệnh à? Cô bé trong hình mới mấy tuổi chứ?”

Tiền Độ không tin giật lấy điện thoại trong tay tôi.

“Mẹ kiếp, thằng khốn đó lừa anh, anh còn chưa xem nữa.”

Tôi dở khóc dở cười nhìn hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.