Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá vỡ không khí nóng bỏng trong phòng.
Trì Viên chửi khẽ một tiếng, lấy điện thoại từ dưới quần áo tôi ra nhìn.
Là Tiền Độ.
Trì Viên ra hiệu cho tôi nghe máy, còn tốt bụng mở luôn cả loa ngoài cho tôi.
Tiền Độ chắc là đã uống say, giọng hắn lè nhè trong điện thoại:
“Lâm Khê, con mẹ nhà cô đúng là một con đàn bà hư hỏng.”
Tôi:…
Hắn nấc lên vài cái rồi thở dài: “Anh không tin em thật sự có thể rời xa anh!”
“Lâm Khê, em tỉnh táo một chút đi, mối quan hệ mà chỉ có tình dục thì không kéo dài được lâu đâu. Em suy nghĩ kỹ lại đi. Anh có thể cho em một cơ hội nữa.”
Tôi:…
Tôi chưa kịp trả lời thì hắn đã cướp lời tôi:
“Lâm Khê, anh mất nửa năm mới hiểu được, anh thật sự thích em mất rồi. Làm bạn gái anh đi, anh có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà.”
Hắn điên rồi sao?
Tôi nằm sấp trên giường, hai tay nắm chặt ga giường, chuẩn bị tắt điện thoại.
Ngón tay còn chưa chạm vào màn hình điện thoại, Trì Viên ở phía sau liền cử động, như là trách tôi lơ đãng quá lâu.
“A.” Tôi cắn chặt môi. “Đừng mà, anh chậm chút đi!”
Đầu kia điện thoại trầm mặc hai giây.
Tiền Độ gần như khóc thét:
“Con mẹ nó, các người vẫn tiếp tục làm?”
Tiếng rống của Tiền Độ tiếp tục vang lên trong điện thoại:
“Các người có thể nghĩ đến cảm nhận của tôi một chút có được không?”
Phía sau, Trì Viên càng thể hiện sự không vui của mình mãnh liệt hơn.
Tôi cắn chặt môi, không do dự cúp điện thoại. Trì Viên ghen rồi, hậu quả thực sự nghiêm trọng đó nha.
Đêm hè trăng thanh gió mát, trong căn phòng nhỏ. Chiếc giường không ngừng rung lắc, mãi đến khi mặt trời ló rạng mới yên tĩnh lại.
…
Quấn khăn tắm quanh người, tôi khó khăn kéo lê cơ thể đau nhức đến trước gương.
Quả nhiên, trước trán tôi làn sương màu trắng hiện lên càng rõ ràng hơn, đây là đặc trưng cho thể chất của phúc tinh.
Đại sư thật sự không lừa tôi.
Không thể tin được, tôi đã làm Thiên Sát Cô Tinh hơn hai mươi năm, cuối cùng có ngày đổi mệnh trở thành người may mắn.
Phía sau có tiếng bước chân.
Trì Viên đi tới phía sau tôi, tò mò cúi đầu nhìn.
”Em đang nhìn gì vậy?”
Do dự nhiều lần, tôi quyết định vẫn nên thành thật nói cho hắn biết.
“Sau đêm hôm đó, thể chất Thiên Sát Cô Tinh từ người em chuyển sang người anh, còn em thì biến thành phúc tinh rồi. Càng gần gũi với em, anh càng gặp nhiều may mắn đó.”
Tưởng rằng sẽ bị Trì Viên mắng chửi một trận, nhưng mà hắn chỉ yên tĩnh suy nghĩ một lát sau đó châm một điếu thuốc.
Khi điếu thuốc chỉ còn một nửa, hắn đột nhiên đứng dậy giúp tôi mặc quần áo. Mặc dù không biết là hắn định làm gì, nhưng tôi cứ kệ hắn muốn làm gì thì làm.
Ơ khoan, đây không phải là muốn đuổi tôi đi chứ?
Sau khi mặc quần áo xong, Trì Viên cầm xẻng, kéo tôi đi đến khu vườn phía sau nhà hắn.
Tôi nuốt nước bọt.
“Anh trai à, tôi biết là tôi không đúng, nhưng cũng không đến mức chôn sống tôi chứ?”
Hắn gõ nhẹ vào trán tôi.
“Em đang nghĩ gì đó? Không phải em nói em có số mệnh phúc tinh sao? Vừa hay, ông nội anh chôn trong vườn này một rương bảo vật.”
“Một rương đầy vàng thỏi, nếu đào được thì tất cả đều là của em.”
Vàng thỏi? Tất cả đều là của tôi? Của tôi???
Tinh thần sắp chạm đáy đột nhiên tăng lên tận nóc, tôi vội đoạt lấy xẻng rồi tung tăng đi đào hố!!! Lao động vinh quang!!! Vàng thỏi muôn năm!!!
……
Chẳng mấy chốc trong khu vườn xuất hiện mười mấy cái hố sâu nhưng đến cái bóng của vàng thỏi cũng không thấy.
Tôi thất vọng ném cái xẻng đi, nghi ngờ tên khốn Trì Viên lừa tôi hoặc Đại sư lừa tôi. Gì mà mệnh phúc tinh chứ!!!
Nhưng mới đi được hai bước thì tôi bỗng dưng vấp ngã, chẳng lẽ tôi lại sắp trở về làm Thiên Sát Cô Tinh sao???
Chờ một chút…
Trên mặt đất bằng phẳng, ngay cả một hòn đá nhỏ cũng không có. Vậy thì thứ tôi vấp vào là gì vậy?
Tôi nhìn chằm chằm mặt đất một lúc rồi lấy xẻng đào chỗ tôi vừa ngã lên.
Keng.
Đào sâu hơn 1 mét, xẻng của tôi bỗng va vào một vật cứng được chôn bên dưới.
Tôi và Trì Viên nhìn nhau.
Chúng tôi nhanh chóng đem vật đó đào ra. Thật sự là có một cái rương lớn có vẻ đã được chôn ở dưới đất rất lâu rồi.
Tay tôi run run mở nắp rương ra.
Má ơi!!!