Hạnh phúc này đã lừa gạt không ít người, trong đó có cả bố mẹ tôi. Cuối cùng, họ không chỉ đồng ý cho tôi ở bên Giang Độ Xuyên, mà còn ngầm coi chúng tôi như vợ chồng dù chưa chính thức làm đám cưới.
Thế nên, dù tận mắt thấy hắn ta ngoại tình, họ vẫn đinh ninh rằng tôi sẽ tha thứ. Còn tôi thì sao?
*Tha thứ á? Đừng có mơ!*
Thà chết chứ không bao giờ!
—
Về đến nhà trong trạng thái mơ mơ màng màng, tôi nhìn đống tin nhắn chưa đọc cùng hàng loạt cuộc gọi nhỡ mà cảm thấy nghẹt thở. Thật sự không biết phải đối mặt với mọi người thế nào.
Cũng chẳng phân biệt nổi ai thật lòng lo cho tôi, ai chỉ hóng hớt xem kịch vui.
Thôi kệ. Tắt điện thoại.
Ai ngờ sáng hôm sau tỉnh dậy, vừa mở máy đã thấy tin nhắn của Bùi Tử Dã:
[Chị Mũ, tin hot đây! Bạn trai cũ của chị chính thức tàn phế rồi, hahaha!]
Tôi bực bội đảo mắt:
[Bạn trai cái con khỉ! Nghe giọng anh thôi đã thấy phiền rồi.]
[Ấy ấy, báo thù rồi thì cũng phải cảm ơn chị một câu chứ!]
[Cảm ơn cái gì?]
[Cảm ơn chị đã tiện tay cào rách mặt Lâm Hy Vân! Tôi muốn làm từ lâu rồi, nhưng đánh phụ nữ thì hơi hèn.]
[Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ thôi.]
[Dạo này chị rảnh không? Để tỏ lòng biết ơn, tôi mời chị ăn một bữa nhé?]
[Không cần.]
Tôi ném điện thoại sang một bên, mặc kệ anh ta, dọn dẹp qua loa rồi đi làm ở bệnh viện. Không ngờ vừa đến nơi, ánh mắt của đồng nghiệp nhìn tôi lại lạ lắm.
Có đồng cảm, có tò mò, có chút kính nể, mà cũng có… khinh thường?
Y tá Lý Gia Gia trong khoa tôi vừa thấy tôi đã lao tới, mắt sáng rực:
“Bác sĩ Mục, bác sĩ Mục! Trên mạng nói có đúng không?”
Tôi nhíu mày: “Cái gì?”
“Chuyện của chị với người thừa kế tập đoàn Bùi thị ấy! Mọi người bảo đây là kế hoạch chị và anh ta dày công sắp đặt để phá vỡ hôn ước thương mại giữa tập đoàn Bùi thị và tập đoàn Lâm thị!”
Tôi cạn lời. “Cô đọc tiểu thuyết nhiều quá hóa lú rồi à? Nói gì tôi hiểu được đi.”
“Đây, tự chị xem!”
Tôi cầm lấy điện thoại cô ấy, vừa liếc qua mà suýt thì chói mù mắt.
Báo chí giờ làm ăn kiểu gì vậy? Dám viết rằng màn bắt gian livestream kia là do đích thân Bùi Tử Dã sắp đặt, còn tôi chỉ là diễn viên được thuê để phá nát hôn ước của anh ta?!
Bị điên hết rồi à?!
Tôi với Bùi Tử Dã thậm chí còn chẳng quen biết nhau!
Tôi hoàn toàn không hứng thú với mấy tin đồn vô căn cứ này.
Thân ngay thẳng, sợ gì bóng cong.
Thế mà Lý Gia Gia bỗng hét lên:
“A! Tôi nhớ ra rồi! Bác sĩ Mục, bảo sao nhìn anh ta quen thế! Anh ta từng đến bệnh viện mình! Tôi còn kể với chị rồi mà!”
Tôi giật mình: “Bao giờ?”
“Mấy tháng trước ấy! Tôi không thể nhớ nhầm được, vì anh ta đẹp trai quá, tôi còn len lén chụp ảnh đây này!”
Cô ấy nhanh chóng lục album trong điện thoại, rồi chìa ra trước mặt tôi.
Quả nhiên là Bùi Tử Dã.
Nhìn kỹ ngày chụp, tôi bỗng nổi da gà.
Hôm đó chính là sinh nhật tôi.
Giang Độ Xuyên ôm một bó hoa hồng to tướng đến bệnh viện đón tôi tan làm. Có khi nào cảnh đó bị Bùi Tử Dã vô tình trông thấy?
Nếu đúng vậy… thì có nghĩa là…
Bùi Tử Dã đã biết từ sớm chuyện Giang Độ Xuyên dan díu với vị hôn thê Lâm Hy Vân của anh ta?!
Vậy sau đó thì sao?
Sau đó anh ta âm thầm điều tra tôi, thậm chí theo dõi tôi? Chỉ để nắm bắt diễn biến tình cảm giữa tôi và Giang Độ Xuyên?
Rồi đợi đến lúc chín muồi, lợi dụng tôi để tung hê mọi chuyện?!
Vậy là Bùi Tử Dã đã đạt được mục đích: hủy hôn với tập đoàn Lâm thị. Danh tiếng của Lâm thị vì thế cũng bị tổn hại nặng nề.
Còn tôi sống chết ra sao, chẳng liên quan gì đến anh ta.
Xét cho cùng, tôi cũng chỉ là một quân cờ trong ván cờ của anh ta mà thôi.
Nghĩ đến đây, tôi thấy lạnh sống lưng.
Như thể có một tấm lưới vô hình đã giăng sẵn, tôi còn chưa kịp giãy giụa thì đã rơi vào bẫy, chết không toàn thây.
Nhưng tại sao lại là tôi?
—
Đúng lúc này, trưởng khoa gọi tôi vào nói chuyện. Ông ấy bảo tin tức trên mạng ồn ào quá, ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng bệnh viện. Để tránh phiền phức, ông đề nghị tôi về nghỉ vài hôm.
Vừa hay tôi cũng định xin nghỉ. Vậy thì tiện thể đi tìm Bùi Tử Dã hỏi cho ra nhẽ.
Chỉ có điều, tôi chưa kịp rời khỏi cổng bệnh viện thì mẹ tôi đã hùng hổ lao tới, giơ tay tát thẳng vào mặt tôi một cái.
“Mày giỏi lắm rồi phải không, Mục Vãn Tình? Đến cả bố mẹ mày mà cũng chặn số! Nhà thì không về, hôn phu nằm viện cũng không thèm đến thăm, rốt cuộc mày muốn làm gì hả?!”
Tôi lạnh lùng đáp: “Mẹ, đến nước này rồi, mẹ còn nghĩ con sẽ lấy anh ta sao?”
“Không thì sao?! Lúc trước là ai khóc lóc cầu xin bố mẹ đồng ý cho mày với nó ở bên nhau? Tao nói cho mày biết, đến nước này rồi, mày gả cũng phải gả, không gả cũng phải gả!”
Tôi siết chặt nắm tay, cố nén cơn giận: “Mẹ nói không tính, con thà chết cũng không gả!”
Mẹ tôi gào lên: “Được! Mày không gả đúng không? Vậy tao chết cho mày xem!”
Dứt lời, bà ấy bất ngờ lao ra đường giữa dòng xe cộ đông nghịt, bộ dạng như muốn liều mạng thật. Tôi sợ đến mức da đầu tê dại, vội vàng chạy tới kéo bà ấy lại.
“Được rồi, đừng làm loạn nữa! Con đồng ý được chưa?!”
Mẹ tôi nhìn chằm chằm vào tôi: “Lời này là thật?”
“Thật.”
“Vậy bây giờ mày vào thăm nó, xin lỗi nó cho đàng hoàng. Tháng sau đám cưới vẫn diễn ra như kế hoạch.”
Tôi cười lạnh: “Tháng sau anh ta còn chưa chắc đã xuất viện được.”
“Mày nói cái gì?! Mày định không gả thật đúng không? Được, tao đi cùng mày vào thăm nó!”
Điên rồi.
Cả thế giới này đều điên hết rồi.
Như thể chưa từng thấy đàn ông vậy.
Đến nước này rồi mà vẫn bắt tôi gả cho hắn? Tôi thậm chí bắt đầu nghi ngờ liệu mình có phải con ruột của mẹ không, sao bà ấy lại nhẫn tâm đẩy tôi vào hố lửa thế này?
—
Đến bệnh viện, mẹ tôi lập tức hỏi bác sĩ về tình trạng của Giang Độ Xuyên. Nghe bác sĩ nói hắn không có gì nguy hiểm, thậm chí chức năng sinh sản cũng có hy vọng hồi phục, bà ấy mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay sang xin lỗi bố Giang.
Dù sao hai nhà cũng là chỗ quen biết cũ, nếu cứ thế mà trở mặt thì khó coi lắm.
Thái độ của bố Giang vẫn rất khó chịu. Vừa thấy tôi, ông ta đã cau mày, giọng lạnh tanh:
“Độ Xuyên nó chẳng qua là ngoại tình thôi mà, có gì to tát đâu? Thời xưa đàn ông có ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường! Hơn nữa, dù trước khi cưới nó có trăng hoa thế nào, sau khi cưới toàn tâm toàn ý với cô là được rồi còn gì?!”
Tôi bật cười chế giễu.
Ông ta nói cứ như con trai ông ta ban cho tôi một ân huệ vậy.
Ông ta tiếp tục: “Cô làm nó bị thương thành ra thế này, cô được lợi gì chứ? Mấy ngày nay cô không đến chăm sóc, cũng không xin lỗi, đã rất không ra thể thống gì rồi!”
Rồi ông ta nhìn tôi bằng ánh mắt khinh khỉnh:
“Vãn Tình à, cô phải nhớ, lúc trước chính cô bám theo Độ Xuyên, cô nói thích nó, không lấy nó thì không lấy ai. Cô quên hết rồi à?”
Tôi siết chặt nắm tay, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Con không quên, chú Giang.”
Tôi nhìn thẳng vào ông ta, nhấn từng chữ:
“Nhưng chú cũng phải hiểu rõ, chuyện này là do con trai chú sai. Dù con có thích anh ta thế nào đi nữa, cũng không phải lý do để anh ta phản bội con.”
“Hơn nữa, cái quan điểm vừa rồi của chú, thật sự khiến con thấy ghê tởm.”
“Chú có thể nuôi dạy ra một đứa con trai như Giang Độ Xuyên, con chẳng bất ngờ chút nào. Vì bản thân chú cũng chẳng phải người tử tế gì.”
“Cô!”
Bố Giang giận tím mặt, giơ tay định tát tôi.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, có người bất ngờ nắm lấy cổ tay ông ta.