Hậu Cung Tranh Đấu

Chương 6



Chương 6:

Thục phi cuối cùng tức giận mà bỏ đi.

Khóc đến khi trời đất tối sầm.

Chờ đến khi Thục phi đi rồi, Tần Quân nhìn về phía Hoàng Hậu.

Ánh mắt của hắn, có chút phức tạp.

Phỏng chừng là nghe được một ít tiếng lòng của Hoàng Hậu.

“Hoàng Hậu vất vả rồi.” Tần Quân nói.

Hoàng Hậu nghe vậy cười đáp: “Thần thiếp đứng đầu Lục cung, đây là chuyện thần thiếp nên làm.”

Hoàng Hậu cho rằng Tần Quân đang nói đến chuyện hôm nay, nhưng ta lại cảm thấy, cái Tần Quân nói có lẽ là kiếp trước trong trí nhớ của Hoàng Hậu.

Đáng tiếc, lời này không thể nói rõ.

“Không có việc gì thì Hoàng Hậu về trước đi.” Tần Quân nói xong, còn ra lệnh cho thái giám đứng ở bên cạnh. “Ta nhớ rõ Vân Châu đã gửi một đống đồ sứ mới tới làm cống phẩm, ngươi chọn lựa chút đồ thú vị rồi đưa đến cung Hoàng Hậu đi.”

Hoàng Hậu là người của Vân Châu.

Nàng ấy sửng sốt một chút.

Nhưng rất nhanh liền khôi phục, cười tạ ơn, chỉ là trong mắt cũng không có vẻ vui mừng.

Chờ đến sau khi Hoàng Hậu rời đi, Tần Quân cho cung nhân bên cạnh lui ra, trong phòng liền chỉ có ta và Tần Quân.

Tần Quân thở dài: “Hoàng Hậu.. haiz, ta kiếp trước là bị mỡ lợn làm mờ mắt sao?”

Ta lười phản ứng với hắn.

“Không có việc gì thì ta quay về đây.” Ta vừa nói vừa đi ra ngoài.

Nhưng động tác của Tần Quân lại càng mau.

Hắn giữ chặt ta xong kéo ta sang một bên.

“Cũng đã tới rồi, tán gẫu chút đi.”

Ta: “…”

Ta không hé răng, chỉ là tầm mắt nhìn tấu chương trên bàn.

Tần Quân lập tức hiểu ra, hắn hắng giọng, nói có sách mách có chứng: “Làm việc phải kết hợp với nghỉ ngơi.”

Được rồi, ngươi là Hoàng Thượng, ngươi có quyền quyết định.

“Mấy lượng bạc đây?” Ta hỏi.

Tần Quân: “…”

“Hai chúng ta là mối quan hệ gì?” Tần Quân hỏi ta.

Ta nhìn hắn, không hé răng.

Tần Quân hết cách với ta nên đành moi móc khắp người.

Hắn không có tiền bèn lấy ngọc bội tùy thân xuống và đưa tới trước mặt ta.

Ta lập tức vui vẻ ra mặt.

“Được rồi, Hoàng Thượng, chàng muốn nói về chuyện gì?” Ta cười hỏi.

Tần Quân lại thở dài, hỏi ta: “Nàng nói xem, ta của kiếp trước rốt cuộc nghĩ như thế nào? Ta tuy rằng không có tình cảm với Hoàng Hậu, nhưng nhà nàng ấy đã giúp đỡ ta rất nhiều, thân là quốc mẫu của một đất nước, nàng ấy cũng không làm gì sai, ta thật sự nghĩ không ra, tại sao ta lại khiến nàng ấy rơi vào kết cục thảm khốc như vậy cơ chứ.”

Sao ta biết được?

Tần Quân còn đang tự lẩm bẩm: “Hơn nữa, cho dù đầu óc ta có bị hỏng đi nữa thì cũng không có khả năng là vì Thục phi, ta không thích loại hình giống như nàng ta.”

Ta nghĩ đến tính tình và phong cách hành sự của Thục phi cộng với giọng nói nũng nịu đó thì liền rùng mình.

Rốt cuộc ai nói nàng ta là thế thân của ta?

Ta làm gì có bộ dáng đó!

Lòng ta vừa nghĩ tới đây, giây tiếp theo, ta liền phát hiện Tần Quân dùng vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn ta.

Ta sửng sốt một chút.

Ta quên mất tên này có thuật đọc tâm.

Quả nhiên, Tần Quân mở miệng: “Đúng vậy, Hoàng Hậu ở kiếp trước cảm thấy Thục phi là thế thân của nàng, ta cuối cùng còn thích thế thân đó, chuyện này không có khả năng!”

“Nàng ta không giống nàng chút nào, sao có thể so sánh với nàng được?”

Ta vừa nghe, hihi, Tần Quân đôi lúc vẫn biết nói tiếng người.

Nhưng câu tiếp theo, hắn liền tự khen bản thân.

“Một người anh minh thần võ như ta sẽ làm ra chuyện dùng thế thân sao? Đây quả thực là vũ nhục phẩm giá tốt đẹp của ta.” Tần Quân nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Ta vẫn hiểu biết tính tình của Tần Quân.

Đây cũng là lý do vì sao sau khi ta nghe được chuyện Hoàng Hậu trọng sinh từ trong miệng Tần Quân mà lại không tin.

Tần Quân không phải là người như vậy.

Tần Quân vẫn đang khen bản thân.

Mèo cũng không khen mèo dài đuôi như hắn.

Mắt thấy hắn trong chốc một lát cũng sẽ không ngừng, ta chủ động mở miệng nói sang chuyện khác.

“Câu chàng vừa nói với Thục phi hồi nãy rất mới mẻ, học từ đâu vậy?” Ta hỏi.

Nếu không phải ta biết Tần Quân cố ý thì hắn thật đúng là cực phẩm trong đám cặn bã.

“Câu gì cơ?” Tần Quân hỏi.

“Cái câu mà ngươi chỉ là té ngã một chút, ta gì đó ấy ấy.”

Đó không giống như là phong cách nói chuyện của Tần Quân.

Tần Quân không để bụng: “À, học từ chỗ Quý phi ấy.”

Ta chớp chớp mắt.

“Quý phi rất thú vị, suy nghĩ trong lòng không bao giờ dứt, hơn nữa đều hiếm lạ cổ quái, tuy rằng đầu óc không được tốt lắm, nhưng cũng khá thú vị. Mỗi khi ta nhàm chán thì sẽ tới tìm nàng ấy tán gẫu.”

Ta vừa nghe xong liền có hứng thú.

Hậu cung này, thật sự có hơi nhàm chán.

Nhưng mà ta không có thuật đọc tâm.

Vậy phải làm sao đây?

Ta còn chưa nghĩ ra được cách gì thì không ngờ lại ngẫu nhiên gặp phải Thục phi.

Thục phi bởi vì ăn mệt nên đã ghi hận ta.

Ta chân trước vừa đến Ngự Hoa Viên, Thục phi liền theo sau tới.

Ta bất đắc dĩ, đành phải làm bộ làm tịch dẹo dẹo hành lễ với nàng ta: “Thục phi nương nương.”

Thục phi trực tiếp cất cao giọng: “Làm càn, một mỹ nhân nho nhỏ như ngươi, thấy bổn cung mà dám không quỳ!”

Ta: “…”

Tuy rằng ta biết chức vị của ta tương đối thấp, quỳ trước nàng ta là đúng.

Nhưng con người ta ấy à, không thích cái quy củ đó.

Nếu không phải sợ Tần Quân bị người ta hại ch.ết thì ta cần gì từ bỏ những ngày tháng tiêu dao ở bên ngoài mà tiến cung? Lòng ta còn đang nghẹn uất đây.

Ta mặc kệ Thục phi vui hay không vui đấy.

Ta trực tiếp đứng thẳng dậy và đáp: “Thục phi nương nương, Hoàng Thượng có lệnh, bởi vì thân thể của thần thiếp không tốt nên đã đặc biệt cho phép thần thiếp có thể không hành lễ với bất kỳ ai.”

Thục phi đồng tử trừng lớn: “Vớ vẩn.”

“Thần thiếp cũng cảm thấy vớ vẩn, chi bằng nương nương tự mình đi tìm Hoàng Thượng, làm Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra đó đi?” Ta “có lòng tốt” kiến nghị.

Thục phi tức giận không chịu được.

“Thịnh Giai Nghi, Hoàng Thượng chỉ là cảm thấy ngươi nhất thời mới mẻ, ngươi thật sự cho rằng có thể dựa vào sự sủng ái của Hoàng Thượng mà không coi ai ra gì?” Thục phi nói.

Ta liên tục gật đầu: “Nương nương hiểu đúng rồi đó.”

Nam nhân mà đáng tin thì heo mẹ cũng có thể trèo lên cây.

Ta từ trước đến nay không dựa vào Tần Quân mà chỉ dùng vũ lực để đàn áp.

Thục phi tức giận xanh mặt, cãi không thắng ta nhưng lại không nuốt trôi cơn tức này, cuối cùng lạnh lùng nói: “Thịnh mỹ nhân dĩ hạ phạm thượng, vả miệng cho bổn cung!”

Ta bất đắc dĩ.

Sao lại bày ra cái trò dĩ hạ phạm thượng kia nữa vậy?

Tần Quân rõ ràng thiên vị ta, đương nhiên, có lẽ Thục phi cảm thấy Tần Quân hiện tại không ở đây nên có thể khiến ta chịu chút ủy khuất trước.

Nhưng thực tế …

Ta thở dài: “Nương nương, người đã quên thần thiếp bị bệnh gì rồi sao?”

Ta chưa nói dứt lời, Thục phi lại càng tức giận.

“A a a a! Vả miệng cho bổn cung!”

Thục phi giống như phát điên, cung nhân phía sau nàng ta cũng bắt đầu tiến về phía ta.

Kết quả tất nhiên là không có gì đáng phải lo.

Ta, một mỹ nhân bình thường chẳng có gì đặc biệt, trực tiếp dựa vào giá trị vũ lực đánh ngã các nàng ấy.

Thục phi vừa khóc vừa chạy đi, trước khi đi còn buông lời tàn nhẫn với ta: “Thịnh Giai Nghi, bổn cung sẽ không bỏ qua cho ngươi. Bổn cung muốn khiến ngươi sống không bằng c.h.ết!”

Ta không để ở trong lòng, ngược lại đi hướng núi giả bên cạnh.

Vừa nãy khi nói chuyện với Thục phi, ta liền nhận thấy được có người đang ở gần.

Chỉ là, ta không ngờ rằng người này lại là Quý phi.

“Oa, bạch nguyệt quang lợi hại như vậy sao!”

“Trời ơi, bạch nguyệt quang ngầu quá, Thục phi quá yếu, không được không được, ta muốn đứng về phe của bạch nguyệt quang.”

Ta: “?”

Quý phi vừa nói thầm vừa quay đầu, đột nhiên đối diện với tầm mắt của ta, nàng ấy trực tiếp chao đảo.

“Thịnh…… Thịnh mỹ nhân.” Khi nói chuyện, Quý phi còn cẩn thận dè dặt lui về phía sau một bước.

Ta: “…”

“Kỳ thật ta không thường đánh người khác.” Ta nói.

Quý phi nghe vậy, lập tức vui vẻ ra mặt: “Thật sao?”

Ta gật gật đầu, tâm tình phức tạp.

Mà Quý phi đã tự như quen thuộc tiến lên, hơn nữa còn ôm lấy cánh tay của ta: “Thịnh mỹ nhân, có thể kể câu chuyện tình yêu trước đây giữa ngươi và Hoàng Thượng cho ta nghe được không?”

Ta: “?”

“Chỉ có điều, Thịnh mỹ nhân, nam nhân dám tìm thế thân thật sự không được.” Quý phi nhỏ giọng nói.

Ta bất đắc dĩ: “Đó chỉ là lời đồn đãi mà thôi, Hoàng Thượng không phải người như vậy.”

“Ừm ừm ừm.” Quý phi trả lời cho có lệ, chỉ một lòng một dạ hỏi ta. “Thịnh mỹ nhân, Hoàng Thượng vì ngươi mà thủ thân như ngọc, ngươi không cảm động sao?”

Ta sắc mặt phức tạp.

Tiểu cô nương, ngươi đừng dễ bị lừa như vậy.

Ngại là lời đồn đãi là do Tần Quân truyền ra, ta không thể phá bỏ nên chỉ có thể uyển chuyển nói: “Ta và hắn là thanh mai trúc mã.”

Quý phi nghe vậy, đôi mắt sáng lên: “Oa, vậy đu càng tốt.”

Đu… Là có ý gì?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.