Hoàng Đế Công Lược

Chương 3



Giám đốc Lý – cháu trai ông chủ cũ, cả công ty chẳng ai ưa nổi. Nhờ có ô dù to, hắn quen thói hách dịch, thích vơ công người khác, thấy nhân viên nữ nào xinh là sấn tới quấy rối. Tôi đây cũng từng là nạn nhân mấy lần, chỉ hận không thể tiễn hắn đi từ tám kiếp trước.

 

Vậy nên, khi nghe tin hắn bị đuổi…

 

Tôi thực sự muốn đốt pháo ăn mừng!

 

“Công ty của tôi không nuôi thứ ăn hại.”

 

Giọng Quý Phỉ lạnh tanh, sắc bén như lưỡi kiếm, vang vọng trong căn phòng.

 

Tôi bỗng nhớ lại…

 

Năm đó, ngay khi vừa lên ngôi, hắn đã nhanh chóng xử đẹp mấy lão thần cứng đầu. Trước lời van xin của bá quan, hắn chỉ thản nhiên phán một câu:

 

“Triều đình không nuôi sâu mọt.”

 

Cái cảm giác quen thuộc này là sao nhỉ?

 

À đúng rồi, khí chất bạo quân này, ai mà quên được!

 

Giám đốc Lý tức đến đỏ bừng mặt, chửi tục um trời, nhưng chưa kịp làm trò gì thì bảo vệ đã chạy vào lôi đi như lôi một con lợn sống.

 

Căn phòng trở lại yên tĩnh. Tôi vội vàng nặn ra một nụ cười:

 

“Giám đốc Quý, tôi xin phép ra ngoài làm việc trước.”

 

Nói xong, tôi túm ngay Tiểu Trương rời khỏi hiện trường, đầu óc rối như mớ bòng bong, cần reset gấp.

 

Về chỗ ngồi, tôi thở dài một hơi.

 

Bỗng…

 

【Hệ thống xuyên sách số 003 đang phục vụ bạn.】

 

【Lâu rồi không gặp, ký chủ thân ái.】

 

Giọng điện tử quen thuộc vang lên trong đầu.

 

Tôi: “…” Này, còn nhớ tôi à?

 

Tôi như người chết đuối vớ được cọc, vội vàng chất vấn:

 

“Hệ thống, mi giải thích cho ta xem tại sao Quý Phỉ lại xuất hiện ở đây!”

 

【Nhiệm vụ đang được tải xuống, xin ký chủ hãy kiên nhẫn.】

 

Rồi nó đơ luôn.

 

Gọi bao nhiêu cũng câm như hến.

 

Tôi: “Lại giở trò giả chết chứ gì?! Mi có tin ta kiện mi lên tổng bộ không?!”

 

Nhưng hệ thống phế vật này vẫn câm lặng như thể nó chưa từng tồn tại.

 

Tôi ngồi một chỗ mà nơm nớp lo lắng, chỉ sợ Quý Phỉ đột nhiên triệu hồi tôi vào văn phòng. Tôi vẫn chưa nghĩ ra cách đối mặt với hắn, chỉ biết cầu nguyện cho cái hệ thống vô dụng này sớm hoạt động lại.

 

Thời gian trôi qua, đến tận gần hết giờ làm vẫn không có động tĩnh gì.

 

Tôi khẽ thở phào.

 

Nhìn đồng hồ trên màn hình, tôi bắt đầu đếm ngược. Chỉ cần kim giây vừa chạm số 12, tôi sẽ lập tức xách túi phóng ra thang máy, rời khỏi đây trước khi có biến.

 

Nhưng đời không như là mơ.

 

Một đồng nghiệp vừa nghỉ việc ôm một cái hộp lớn đi phía sau tôi. Cái hộp to đến mức che khuất cả đầu cô ấy. Vì không chú ý, cô ấy đâm sầm vào lưng tôi.

 

Cùng lúc đó, cửa thang máy mở ra.

 

BỐP!

 

Bị đẩy từ phía sau, tôi mất đà, ngã thẳng về phía trước.

 

Tôi nhắm mắt, chuẩn bị tinh thần tiếp đất theo phong cách “cắm mặt xuống sàn”, thì…

 

Một vòng tay vững chãi đỡ lấy tôi.

 

“Xin lỗi, xin lỗi, thật ngại quá, tôi không để ý!”

 

Đồng nghiệp phía sau cuống quýt xin lỗi.

 

Tôi xua tay, lảo đảo đứng thẳng dậy, định cảm ơn người đã đỡ mình.

 

Nhưng khi tôi ngước lên nhìn…

 

Đồng tử khẽ co lại.

 

Lúc này, giọng điện tử lạnh lùng lại vang lên trong đầu tôi:

 

【Nhiệm vụ đã tải xong. Nhân vật mục tiêu đã xuất hiện.】

 

Tôi: “…”

 

Ơ kìa, nhân vật mục tiêu nào nữa đây??!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.