Hoàng Đế Công Lược

Chương 4



4.

Quốc sư Đại Sở – Sơ Uẩn.

 

Quốc sư là người thanh lãnh như tiên nhân, hành tung bất định, không vướng bụi trần. Trong lòng chỉ lo nghĩ cho thiên hạ, chỉ khi đất nước lâm nguy mới chịu xuất hiện. Vì thế, địa vị của Quốc sư ở Đại Sở gần như chạm nóc.

 

Tôi ở Đại Sở nhiều năm, nhưng số lần gặp anh ta chỉ đếm trên đầu ngón tay.

 

Một lần là khi đại hạn kéo dài, ruộng đồng trơ đáy, dân chúng đói đến mức… thôi không nói nữa, mất ngon. Quốc sư lúc đó xuất hiện, dẫn dắt hoàng gia tế trời cầu mưa, và ngay hôm sau trời đổ cơn mưa lớn cứu cả vương triều.

 

Lần thứ hai là khi Quý Phỉ bức cung, mang đầu Thái phi đến trước mặt tiên đế. Lão hoàng đế vốn có bệnh cũ, bị dọa cho tức mà đột tử ngay tại chỗ. Đế băng hà, cả nước náo loạn, lão thần thì lấy cái chết ra ép buộc, nhất quyết không để một kẻ đại nghịch bất đạo như Quý Phỉ lên ngôi. Trong cơn hắc hóa, Quý Phỉ suýt nữa giết sạch hoàng tử còn lại.

 

Rồi Quốc sư lại xuất hiện. Một câu phán của anh ta đã giúp Quý Phỉ ngồi lên long ỷ, dập tắt sóng gió.

 

Tóm lại, Sơ Uẩn là nhân vật khó lường, bí ẩn như thần long thấy đầu không thấy đuôi.

 

Ấy vậy mà bây giờ, vị Quốc sư xuất quỷ nhập thần này lại xuất hiện ở hiện đại.

 

Có vẻ anh ta đến tìm Quý Phỉ.

 

Tôi và anh ta đều hiểu chuyện mà giữ im lặng, tò mò lấn át ý định về nhà, tôi lách người nhường đồng nghiệp vào thang máy.

 

Cửa thang máy từ từ đóng lại, ánh mắt lãnh đạm của Sơ Uẩn khóa chặt vào tôi.

 

“Hoàng hậu nương nương, đã lâu không gặp. Quả nhiên, bệ hạ đến tìm ngài.”

 

Giọng điệu vẫn lạnh nhạt như ngày nào, không chút gợn sóng trước sự xuất hiện của tôi.

 

Nhưng nhân vật cao quý này cuối cùng vẫn không thoát khỏi cốt truyện đầy drama. Trong sách, Quý Phỉ ban đầu đối xử tệ với nữ chính, chỉ có Sơ Uẩn là có chút thương cảm với cô ấy.

 

Tôi cười gượng: “Đây không phải Đại Sở, không cần gọi tôi là hoàng hậu.”

 

Nói vậy chứ tôi thật sự đã chết ở thế giới đó, bị thích khách đâm xuyên tim, chết không thể chết hơn được nữa. Linh hồn tôi sau đó lại quay về thời hiện đại, sống tiếp kiếp này.

 

Thực ra, nếu bảo Quý Phỉ cố ý xuyên không tìm tôi thì nghe hơi nhảm.

 

Nhưng nhớ lại ánh mắt cố chấp không chút che giấu của hắn hôm nay, không chừng hắn thật sự đến tìm tôi.

 

Sơ Uẩn không nói gì thêm, quay người rời đi. Đúng lúc đó, âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu tôi.

 

【Sau khi bạch nguyệt quang của Quý Phỉ qua đời, hắn hoàn toàn hắc hóa, khiến cốt truyện không thể tiếp diễn.】

 

【Nhiệm vụ của ký chủ: chinh phục Quốc sư Sơ Uẩn, tăng độ hảo cảm lên 100% và giảm chỉ số hắc hóa của Quý Phỉ về 0.】

 

【Phối hợp với Quốc sư để đưa Quý Phỉ quay về thế giới trong sách.】

 

【Phần thưởng: 1 tỷ.】

 

1 tỷ?!

 

Mắt tôi trợn tròn. Phần thưởng này gấp 100 lần nhiệm vụ trước. Nếu phần thưởng càng cao đồng nghĩa với độ khó càng lớn… vậy chẳng lẽ còn có người khó đối phó hơn cả Quý Phỉ sao?

5.

 

Không lâu sau, Sơ Uẩn bước ra khỏi văn phòng. Khuôn mặt vốn đã không cảm xúc, giờ lại thêm mấy phần băng sương.

 

Quan trọng hơn, trên đầu anh ta hiện một thanh tiến độ trơ trọi 0%.

 

Tôi thấp thỏm ngồi trong quán cà phê dưới sảnh công ty, đối diện với Quốc sư vạn dân kính ngưỡng.

 

“Bệ hạ cố chấp đến tìm cô, Đại Sở như rồng mất đầu. Nếu còn chần chừ, thiết kỵ quân địch sẽ đạp phá trường thành, thiên hạ đại loạn.”

 

“Hoàng hậu vốn không phải người Đại Sở, nhưng bệ hạ chấp niệm quá sâu, hủy hoại giang sơn. Tôi nghĩ cô không nỡ thấy dân chúng lầm than, đúng không?”

 

Ánh mắt Sơ Uẩn sắc bén, như nhìn thấu lòng dạ con người.

 

Nói như vậy… chẳng phải tôi bị đặt vào thế yêu phi họa quốc rồi sao?

 

Nhưng thực ra, Quý Phỉ có thực sự hủy hoại Đại Sở không? Tôi đã công lược hắn nhiều năm, biết rõ hắn tuy bạo ngược nhưng không hề là hôn quân. Nếu Đại Sở như rồng mất đầu, chẳng phải là do không có người kế vị xứng đáng sao?

 

Tôi nhìn Sơ Uẩn, chắc nịch: “Tôi sẽ phối hợp với anh.”

 

Nghe vậy, ánh mắt anh ta dịu đi, thanh hảo cảm nhích lên 10%.

 

Tuy nhiên, chưa vui được bao lâu thì anh ta lạnh nhạt bổ sung: “Người chết như đèn tắt. Cô đã chết ở Đại Sở, hy vọng cô khuyên bệ hạ từ bỏ chấp niệm, đối xử tốt với tân hoàng hậu.”

 

Nữ chính cuối cùng cũng xuất hiện, nhưng cốt truyện vẫn đình trệ.

 

Một giọng nói trầm thấp cất lên, cắt ngang cuộc trò chuyện.

 

“Ý ta đã quyết, ngươi không cần quấy rầy cô ấy.”

 

Tôi quay đầu, thấy Quý Phỉ đã đứng trước mặt.

 

Đôi mắt phượng khẽ nheo lại, ẩn chứa nguy hiểm. Trên đầu hắn là một thanh tiến độ đỏ sẫm, sắp sửa hóa đen hoàn toàn.

6.

Tôi bị Quý Phỉ lôi về biệt thự.

 

Nhìn chỉ số hắc hóa gần kịch trần của hắn, tôi thầm hỏi hệ thống phải làm sao để giảm xuống.

 

Hệ thống đáp: 【Chỉ cần khiến hắn tin rằng cô không yêu hắn, chỉ số hắc hóa sẽ tự động biến mất.】

 

Nghe vậy, tôi lập tức hiểu ý. Hệ thống muốn tôi công lược Sơ Uẩn, đơn giản vì chỉ cần tôi yêu người khác, Quý Phỉ sẽ hết chấp niệm.

 

Quý Phỉ ép tôi vào tường, tay bóp lấy cằm tôi, giọng trầm khàn: “Sau này tránh xa Sơ Uẩn ra.”

 

Tôi: “…” Nhưng tôi còn nhiệm vụ!

 

Bỗng ngón tay hắn trượt xuống gần tim tôi, nhẹ nhàng quẹt qua.

 

Giọng hắn càng trầm hơn: “A Từ còn nhớ không? Những kẻ dám đến gần nàng có kết cục gì?”

 

Tôi: “…”

 

Rõ ràng hắn đang ghen, nhưng hình thức biểu hiện hơi… có vấn đề?

 

Bàn tay to lớn của hắn giữ chặt đầu tôi, một nụ hôn bá đạo lập tức ập xuống.

 

Tôi giãy giụa, nhưng ngay lúc này, trên đầu hắn…

 

Chỉ số hắc hóa giảm 15%.

 

Hệ thống: 【Tiến triển tốt!】

 

Tôi: “…” Tôi thực sự không muốn dùng cách này!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.