Khi tôi cảm giác mình sắp ngỏm vì nghẹt thở, cuối cùng hắn cũng chịu buông ra.
Tôi há miệng thở dốc như cá mắc cạn, cố gắng trấn tĩnh mà nói:
“Chúng ta bây giờ không còn ở Đại Sở, tôi cũng không còn là hoàng hậu của anh nữa.”
Tôi nuốt nước bọt, nhấn mạnh từng chữ: “Anh không thể tùy tiện hôn tôi.”
Quý Phỉ cười khẩy một tiếng, hàng mi dài đen nhánh cụp xuống, khiến tôi không đoán được hắn đang nghĩ gì. Nhưng tôi thề là tôi thấy lưng mình lạnh toát.
Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu, đôi mắt phượng sắc bén nhìn chằm chằm vào tôi không chớp. Nhìn đến mức tôi chột dạ, chỉ có thể lúng túng dời ánh mắt sang chỗ khác.
Hắn buông tôi ra, chậm rãi nói:
“Đi tắm đi, tối nay ngủ ở đây.”
“???”
Tôi nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Ngủ? Ở đây?
Nhưng không đợi tôi phản đối, hắn đã xoay người rời đi như thể mọi chuyện đã được quyết định xong xuôi.
Buổi tối, Quý Phỉ ngang nhiên sắp xếp cả hai chúng tôi ở chung một phòng.
Tôi nhìn hắn nằm ngủ say như chết, lòng đầy oán thán. Còn tôi thì trở mình hết bên trái lại bên phải, mãi không ngủ nổi.
Nhưng chẳng biết từ lúc nào, tôi mơ mơ màng màng thiếp đi, trong mơ thấy một đôi mắt đen nhánh cứ mãi nhìn chằm chằm vào mình, sâu thẳm và ám ảnh đến mức khiến tôi lạnh cả sống lưng…
Tôi giật mình tỉnh dậy, quay sang nhìn, quả nhiên…
Quý Phỉ vẫn đang ngủ.
Nhưng ánh trăng hắt lên gương mặt hắn, khiến tôi không thể không nghĩ rằng…
Hắn thật sự ngủ sao? Hay chỉ là đang chờ thời cơ để ra tay với tôi đây?
7.
Sáng hôm sau, để tránh gây hiểu lầm, tôi cố tình đi làm cùng Quý Phỉ nhưng lại vào công ty theo kiểu “kẻ trước người sau” như hai kẻ xa lạ.
Vừa bước vào, tôi lập tức cảm nhận được ánh mắt soi mói từ mọi hướng.
Lòng tôi căng thẳng, móng tay vô thức bấm vào lòng bàn tay. Tối qua tôi với Quý Phỉ có làm gì đâu, chắc không để lại dấu vết gì kỳ lạ khiến người ta nghi ngờ chứ?
Ngồi xuống bàn làm việc, tôi chưa kịp thở phào thì Tiểu Trương bên cạnh đã cười gian, nháy mắt liên tục.
“Thảo nào cậu dám đến muộn, chơi dữ vậy luôn à?”
Tôi đờ ra: “Cậu nói gì cơ?”
Tiểu Trương nhìn tôi chằm chằm một lúc như thể đang xác nhận xem tôi giả ngu hay thật sự không biết gì, sau đó lấy điện thoại mở nhóm chat công ty.
Giám đốc Lý: Quý Phỉ mày có là thứ tốt đẹp gì cho cam? Ngày đầu nhậm chức đã làm trò ấy trong văn phòng, còn cosplay hoàng đế quý phi, tao thấy mày đúng là thằng vô dụng chỉ biết chơi gái mà thôi.
Giám đốc Lý: Tao nhổ vào, còn dám bảo ông đây là đồ ăn hại à!
Hóa ra tối qua Quý Phỉ gọi bảo vệ đuổi giám đốc Lý ra khỏi công ty, anh ta tức tối mắng chửi um sùm trong nhóm chat. Gửi được hai tin thì lập tức bị quản lý đá bay khỏi nhóm.
Vấn đề là… trước khi nghỉ việc, tôi đã rời nhóm chat công ty. Nhưng ai ngờ giờ lại không thể xin nghỉ như dự định được nữa.
Công ty bây giờ toàn đồn tôi là “bồ” của sếp mới.
Quản lý vỗ tay ra hiệu mọi người chú ý.
“Nhân sự có thay đổi, mọi người cũng biết giám đốc Lý đã nghỉ việc. Kể từ hôm nay, giám đốc Sơ sẽ tiếp quản nhóm chúng ta.”
Một người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú đứng bên cạnh quản lý, khẽ mỉm cười.
Tôi hơi nhíu mày. Tối qua Quý Phỉ vừa cảnh cáo tôi tránh xa Sơ Uẩn, sáng nay anh ta đã xuất hiện trong công ty, tiếp quản vị trí giám đốc Lý.
Người tôi từng công lược và người tôi đang muốn công lược cùng xuất hiện trong một phòng làm việc. Tình huống này có khác gì đấu trường Tu La đâu!
Với tính cách của Quý Phỉ, sự xuất hiện của Sơ Uẩn chắc chắn không phải ngẫu nhiên. Hẳn có một thỏa thuận nào đó mà tôi chưa biết.
Tôi cần tăng độ thiện cảm với Sơ Uẩn, nhưng vấn đề là tôi không biết gì về anh ta cả. Không như Quý Phỉ có hẳn một tuổi thơ thiếu thốn tình cảm để khai thác, Sơ Uẩn chẳng có điểm yếu nào rõ ràng.
Sau một hồi đắn đo, tôi liều mở lời: “Giám đốc Sơ, tan làm có rảnh uống cà phê với tôi không?”
Anh ta hơi sững lại, như thể không ngờ tôi sẽ hỏi câu này.
Nhưng còn chưa kịp đáp, một giọng nói lạnh lùng từ sau lưng đã vang lên:
“Tống Khuynh Từ, pha một ly cà phê mang vào văn phòng tôi.”
Tôi quay lại, lập tức đối diện với đôi mắt đen như mực của Quý Phỉ.
8.
Cả buổi sáng, tôi chỉ loanh quanh làm một việc duy nhất: Pha cà phê.
Lần thứ chín bước vào văn phòng Quý Phỉ, tôi hít một hơi sâu. Cả căn phòng đã nồng nặc mùi cà phê, trên bàn hắn xếp ngay ngắn tám cốc.
Tôi đặt cốc thứ chín xuống, Quý Phỉ cũng buông tài liệu trong tay, ánh mắt nhìn tôi chăm chú.
“Ái phi, nàng thích uống cà phê lắm à?”
Tôi liếc nhìn chín cốc cà phê, trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo. Chẳng lẽ hắn định bắt tôi uống hết đống này?
Quý Phỉ dựa vào ghế, chậm rãi nói: “Hay nàng hôn ta một cái, vậy thì không cần uống nữa.”
Tôi nuốt nước bọt, cố tìm một dấu hiệu đùa cợt trong mắt hắn.
Không có. Tên điên này chắc chắn nói thật.
Tôi nhắm mắt. Mẹ kiếp, hôn trai đẹp thì có mất gì đâu.
Tôi nhanh chóng chạm môi hắn như chuồn chuồn lướt nước.
Nhưng chưa kịp lùi lại, cằm tôi đã bị giữ chặt, nụ hôn trở nên sâu hơn.
“A Từ lúc nào cũng không chịu nghe lời.”
Quý Phỉ buông tôi ra, bình thản trở lại làm việc.
Tôi xoa cổ tay đau nhức, cười khổ với Sơ Uẩn:
“Muốn uống cà phê với giám đốc Sơ quả là gian nan.”
Anh ta nhấp một ngụm cà phê, nhíu mày.
“Vậy hẹn cô sau giờ làm.”
—
Quán cà phê lúc chạng vạng yên tĩnh và ấm áp. Ánh đèn vàng tạo ra bầu không khí thích hợp để… hẹn hò.
Sơ Uẩn ngồi đối diện, nhìn tôi rồi khẽ liếc lên đỉnh đầu.
Độ thiện cảm: 25%
Tôi chưa làm gì mà độ thiện cảm đã tăng?
Anh ta lấy ra một chiếc vòng chỉ đỏ.
“Sợi dây này đã được cao tăng chùa Từ An cầu phúc, cô đeo đi, đến lúc nguy cấp có thể bảo vệ cô.”
Hệ thống: Ký chủ nhận lấy đi! Sợi dây này còn có thể thanh lọc giá trị hắc hóa của Quý Phỉ!
Tôi sững lại, định từ chối nhưng rồi cắn răng đeo vào.
9.
Anh ta thấy tôi đeo, mới tiếp lời:
“Hiện tại Đại Sở do Thừa tướng tạm thời xử lý. Nhưng bệ hạ đã mang ngọc tỷ truyền quốc đi mất, không thể ban chỉ dụ.”
“Cô thử xem có lấy được ngọc tỷ không.”
Tôi nhíu mày. Nghe cứ như… âm mưu soán vị.
Sơ Uẩn bình tĩnh: “Cô có thể xem tôi đóng dấu xong rồi trả lại.”
Tôi ra khỏi quán cà phê, suy nghĩ vẩn vơ.
Bất ngờ, một đứa trẻ trượt ván lao về phía tôi. Tôi vội vàng ôm lấy nó.
Chưa kịp hoàn hồn, một chiếc xe mất lái lao vào chỗ tôi vừa đứng.
Tôi sợ đến toát mồ hôi. Nhìn cổ tay, tôi nhận ra sợi dây đỏ đã tối màu hơn một chút.
Điện thoại reo. Một số lạ.
“A Từ, ta đau đầu quá…”
Lòng tôi thắt lại.
Năm đầu tiên tôi xuyên vào sách, Quý Phỉ bị sốt cao ba ngày vì thiếu thốn. Từ đó, cứ trời mưa là hắn lại đau đầu.
Tôi mềm lòng.
“Bác tài, quay xe.”