Hoàng Đế Công Lược

Chương 6



Gương mặt Quý Phỉ trắng bệch như tờ giấy, không có lấy một chút huyết sắc. Hắn vừa nhìn thấy tôi liền kéo vào nhà, yếu ớt gục đầu vào cổ tôi, hơi thở nóng rẫy phả vào xương quai xanh khiến tôi rùng mình.

 

Hắn lặng lẽ nắm lấy cổ tay tôi, ngón tay vừa chạm vào sợi dây đỏ thì đột nhiên siết mạnh, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ rệt.

 

Giọng hắn khẽ khàng, mang theo chút nghèn nghẹn: “Là Sơ Uẩn đưa cho nàng à?”

 

Chưa đợi tôi trả lời, hắn đã đột ngột cúi đầu hôn tôi. Môi hắn rất mạnh mẽ, đến mức tôi cảm nhận được vị tanh mặn tràn ra nơi hai cánh môi chạm nhau.

 

Khóe mắt hắn hơi đỏ lên: “A Từ lại không chịu nghe lời rồi.”

Quý Phỉ bị bệnh, sốt suốt ba ngày liền.

 

Tôi mang cho hắn bát canh hầm, sắc mặt hắn đã đỡ hơn nhiều, cơn sốt cũng lui dần.

 

Tôi nhìn chăm chăm vào thanh tiến độ trên đầu hắn — 60%. Ba ngày nằm bẹp giường, chỉ số hắc hóa giảm đáng kể. Xem ra cái vòng đỏ này có tác dụng thật.

 

Lúc bệnh, Quý Phỉ cứ mê man ôm chặt lấy tôi, nhưng vừa khỏe lại, hắn liền giữ khoảng cách.

 

Sau vài ngày dính lấy hắn, tôi mới có dịp gặp lại Sơ Uẩn, cảm giác như đã xa cách cả thế kỷ.

70%.

Mấy ngày nay tôi luôn ở cạnh Quý Phỉ, đến tin nhắn của Sơ Uẩn còn chưa trả lời, vậy mà độ thiện cảm của anh ta vẫn tăng vùn vụt.

 

Anh ta nhìn tôi, mỉm cười hiếm hoi: “Tiến độ không tệ.”

 

Ngay sau đó, nụ cười kia liền biến mất, thay vào đó là giọng điệu thản nhiên:

 

“Biên cương có biến, quân lương không đủ, hai ngày nữa cô phải mang ngọc tỷ đến đây.”

 

Tôi gật đầu.

 

Lần đầu tiên chủ động đi tìm Quý Phỉ, hắn có vẻ hơi ngạc nhiên.

 

“A Hành, sao anh lại xuất hiện ở đây?”

 

Ánh mắt hắn khẽ rung động. “A Hành” là nhũ danh mẫu phi đặt cho hắn, chỉ có tôi mới được phép gọi.

 

Hắn nhìn tôi một lúc, nội tâm rõ ràng dậy sóng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh. Cuối cùng, hắn nhẹ nâng cằm tôi lên, cười rạng rỡ:

 

“Tất nhiên là để tìm A Từ của ta rồi.”

 

Đó là nụ cười giống hệt ngày tôi lén mang kẹo hồ lô về cho hắn—vô tư và chân thành.

 

Tôi nhướng mày: “Em không tin.”

 

Làm hoàng đế thì vô tình là bản năng. Tôi biết mình có vị trí nhất định trong lòng hắn, nhưng bảo tôi là chấp niệm duy nhất thì… miễn đi.

 

Nụ cười hắn dần phai nhạt.

 

“A Từ vẫn thông minh như vậy.”

 

Nhưng hắn không phản bác, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua làn da.

 

Tôi nhìn hắn, chậm rãi nói:

 

“Anh đến đây, vậy Đại Sở thì sao?”

 

“Nếu không muốn quay về, vậy đưa ngọc tỷ cho em. Không thể bỏ mặc thiên hạ như vậy.”

 

Sắc mặt hắn thoáng thay đổi, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi chăm chú. Một lát sau, hắn cười nhẹ:

 

“Được, ta nghe theo A Từ.”

 

Ngọc tỷ đặt vào tay tôi, chỉ số hắc hóa của Quý Phỉ tụt dốc không phanh, cuối cùng dừng lại ở 10%.

 

Tôi cảm thấy bất an một cách khó hiểu.

 

Nhưng tôi vẫn mỉm cười, giơ tay xoa đầu hắn như hồi bé.

 

“Ngoan.”

 

Quay lưng đi, tôi hít sâu một hơi. Trái tim nặng như đổ chì.

90%.

 

Tôi không ngạc nhiên khi thấy thanh tiến độ hảo cảm trên đầu Sơ Uẩn đạt 90%.

 

【Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ sắp hoàn thành.】

 

Tôi còn chưa kịp vui mừng, giọng nói lạnh băng của Sơ Uẩn đã vang lên:

 

“Ngọc tỷ đâu?”

 

Tôi ngước lên, chạm phải ánh mắt bình tĩnh của anh ta.

 

“Tôi không mang theo.”

 

Không khí lập tức đông cứng. Biểu cảm hoàn mỹ của Sơ Uẩn xuất hiện một vết rạn.

 

【Ký chủ mau giao ngọc tỷ cho Quốc sư, độ hảo cảm sẽ đạt 100%. Phần thưởng một tỷ đã trong tầm tay!】

 

Hệ thống hiếm khi nôn nóng như vậy.

 

Tôi nhìn Sơ Uẩn, người vẫn luôn toát ra vẻ thanh lãnh như tiên, nhưng lúc này lại dần bị một làn sương đen bao phủ.

 

Tôi bật cười.

 

“Nếu tôi đưa ngọc tỷ cho anh, thì Quý Phỉ sẽ không bao giờ quay về nữa, đúng không?”

 

Vừa dứt lời, hệ thống phát ra âm thanh cảnh báo chói tai.

 

【Nhân vật chính đang sụp đổ… Nhân vật chính đang sụp đổ…】

 

Sơ Uẩn nhướng mày, cười nhạt: “Quý Phỉ nói đúng, cô rất thông minh.”

 

Một giọng nói khác chen vào, trầm ổn mà quen thuộc:  “Ngươi thua rồi, Sơ Uẩn.”

 

Tôi quay lại, thấy Quý Phỉ đứng sau lưng. Cảm giác căng thẳng trong lòng bỗng chốc thả lỏng.

 

Sơ Uẩn liếc tôi một cái, chậm rãi hỏi:  “Từ khi nào cô phát hiện ra vấn đề?”

 

Tôi nhìn chiếc vòng tay đỏ trên cổ tay mình, chậm rãi nói:  “Từ ngày anh tặng tôi cái này.”

 

Quý Phỉ bị chứng đau nửa đầu, nhưng hôm đó, khi hắn nắm lấy cổ tay tôi, tôi thấy rất rõ— hắn đau đớn không phải vì bệnh, mà vì chiếc vòng này.

 

Tôi lại nhìn sang Sơ Uẩn: “Lúc xe lao tới, tôi vẫn tin tưởng anh.”

 

Dù sao thì tôi cũng thoát chết.

 

Anh ta cười khẩy: “Hóa ra là do tôi quá nôn nóng.”

【Xóa bỏ nhân vật thất bại.】

 

Hệ thống phát ra cảnh báo cuối cùng.

 

Tôi cứng đờ.

 

“Xóa bỏ nhân vật?”

 

Chỉ có thể là Quý Phỉ.

 

Tôi run rẩy nhận ra chút nữa thôi, tôi đã tự tay giết hắn.

 

Tôi nhìn Sơ Uẩn, giọng khàn đi:  “Vậy chỉ số hắc hóa là giả, độ hảo cảm cũng là giả, đúng không?”

 

Anh ta nhếch môi, cười đầy ẩn ý:  “Khả năng cao là cô đã bị cái hệ thống chó chết kia lừa rồi.”

Khi Quý Phỉ thức tỉnh, thế giới này bắt đầu sụp đổ. Hệ thống tự động sửa bug cốt truyện để duy trì ổn định, và nhân tố bất ổn — Quý Phỉ — sẽ bị xóa.

 

Mà người được chọn làm nam chính mới chính là…

 

Tôi siết chặt nắm tay, lạnh lùng nhìn Sơ Uẩn.

 

Hắn nheo mắt: “Đừng trừng tôi, tôi cũng là nạn nhân thôi.”

 

Hắn lại nhìn Quý Phỉ, bĩu môi:  “Nhưng phải công nhận hắn thật sự tin tưởng cô. Chỉ cần cô đưa ngọc tỷ cho tôi, hắn sẽ lập tức bị hệ thống xóa bỏ.”

 

Tôi bàng hoàng nhìn hắn.

 

Quý Phỉ bỗng cười nhẹ, giọng chắc nịch:  “A Từ, người duy nhất có thể cứu ta chính là nàng.”

 

Hoàn


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.