Hoàng Yến Tinh Nịnh

Chương 1



1
Ánh nắng xuyên qua cửa kính sát đất, phủ lên phòng khách một lớp ánh vàng nhàn nhạt.

Tôi quỳ gối trên chiếc sofa nhung, lật từng trang tạp chí mà chẳng buồn quan tâm. Dưới sàn gỗ đỏ, những mẫu thiết kế xa xỉ nằm rải rác, nhưng đối với tôi, chúng chẳng khác gì giấy gói đồ.

Chuông cửa vang lên.

Người giúp việc vừa mở cửa, tiếng hét the thé lập tức vọng vào:
“Gọi con hồ ly tinh kia ra đây! Cái thứ gì đâu mà ngày nào cũng dụ dỗ con trai tôi, nó cả tuần nay chưa về nhà!”
“Hồ ly tinh, ra đây! Có bản lĩnh câu đàn ông thì có bản lĩnh bước ra, đừng trốn!”

Tôi chẳng buồn để ý, chậm rãi lật tiếp trang tạp chí.

Người phụ nữ vòng qua hành lang, và khi nhìn thấy tôi đang thư thái nằm trên chiếc trường kỷ, bà lập tức khựng lại. Bộ đồ ngủ lụa trắng nhẹ nhàng phủ lấy cơ thể tôi, ánh nắng đổ qua cửa kính lớn rơi ngay dưới chân, khiến tôi như được bao bọc bởi hào quang.

Không ngẩng đầu, tôi chỉ lật thêm một trang sách, vài lọn tóc buông xuống trán khẽ lay động.

Sau lưng bà, người giúp việc đứng yên, vẻ mặt bình thản như thể đã dự đoán trước được cảnh tượng này.


2
Không nói không rằng, bà lao tới cầm khăn sofa quấn chặt tôi từng lớp như gói bánh chưng.

Quyển sách trong tay tôi rơi xuống sàn. Tôi ngẩng đầu ngơ ngác:
“Ủa, dì làm gì vậy?”

Biểu cảm của bà méo xệch. Bà lấy tay bịt miệng tôi, nghiêm giọng:
“Trời lạnh rồi, con thế này sẽ cảm mất!”

Tôi ngước mắt nhìn bà, ánh mắt long lanh, ngây thơ như hạt sương mai. Hàng mi khẽ run rẩy, phản chiếu khuôn mặt bà một cách hoàn hảo.

Bà hít sâu một hơi, quay sang trách móc:
“Hoắc Trì đâu? Sao để con gái nhỏ ở nhà một mình? Trời lạnh thế này, điều hòa cũng không bật!”

Tôi kéo tay áo bà, nhỏ giọng:
“Dì ơi, con khỏe lắm, không lạnh đâu mà.”

Lời vừa dứt, bà lập tức nhét một tấm séc qua khe khăn sofa:
“Năm triệu tiêu vặt, không đủ thì bảo dì.”

Ánh mắt bà lia qua những túi đồ mua sắm trên sàn, khẽ nhíu mày đầy khinh miệt:
“Hoắc Trì cũng dám mua mấy thứ này cho con, vứt hết đi. Để dì mua mới!”

Nói xong, bà tháo mấy viên đá quý trên người, tiện tay bỏ vào túi tôi.


3
“Cạch!” Tiếng cửa chính mở ra.

Hoắc Trì vừa về đến nhà, đã thấy tôi quấn chặt trong đống khăn sofa, nhảy từng bước nhỏ ra đón anh.

Anh nhìn tôi, chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ bình thản tháo tôi ra khỏi “kén”.

Tự do đôi tay, tôi lập tức giơ cao. Nhưng không phải để ôm anh, mà để nhận hộp gà rán anh vừa mang về.

Dưới tòa nhà công ty anh có quầy bán đồ ăn vặt. Ban đầu, anh không cho tôi ăn mấy món “rác rưởi” đó, nhưng mỗi lần tôi nũng nịu, anh lại không cưỡng nổi.

Tôi ôm hộp gà rán chạy vào bếp, reo lên:
“Dì ơi, lẩu cay của con đâu?”

Một lát sau, dì bưng ra nồi lẩu cay nghi ngút khói, bên trên phủ lớp xốt mè béo ngậy.

Hoắc Trì liếc mắt nhìn tôi, lạnh lùng nói:
“Cản cô ấy cũng vô ích. Nếu được, tôi đã không mua gà rán rồi.”

Ba người đứng nhìn tôi ngồi ăn, dáng vẻ ngấu nghiến hoàn toàn trái ngược với sự uể oải ban nãy. Họ nhìn nhau, bất giác bật cười như thể vừa được khai sáng.


4
“Chát!” Tiếng tát vang dội từ đâu đó.

Tôi chẳng buồn ngẩng lên, chỉ tập trung vào nồi lẩu cay. Trong cuộc sống, ngoài ăn uống, rất ít thứ làm tôi thấy hứng thú.

Dì lặng lẽ mang thêm chân gà rút xương ra cho tôi, rồi không kiềm lòng, còn lấy thêm một đĩa bánh quy.

Mẹ Hoắc rời đi, nhưng trước khi đi vẫn kịp nhét thêm tấm séc vào tay tôi. Bà ghé sát tai, thì thầm:
“Dì sẽ đưa con đi ăn ngon, nhớ không?”

Tôi hào hứng gật đầu. Bà cười mãn nguyện, dáng vẻ đầy khí thế như thể chưa từng đến đây để “dạy dỗ” tôi.

Cuối cùng, không chỉ không trị được hồ ly, mà bà còn để lại cả đống quà tặng đắt tiền.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.