Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 3



Chương 3:

 

Cô gái kia nhanh chóng khoác lấy cánh tay Tiểu Lôi, ánh mắt khó chịu, giọng điệu gay gắt:

 

“Sao cô còn đến tìm Tiểu Lôi? Không biết thế nào là chia tay êm đẹp à? Muốn tôi phải nói thẳng mới chịu đi hả?”

 

Cô gái đối diện sững người, lắp bắp:

 

“Tiểu Lôi, cô ta là…”

 

Tiểu Lôi gãi đầu lúng túng, còn cô gái kia thì kiêu ngạo tuyên bố:

 

“Tôi là vợ sắp cưới của anh ấy! Hai bên gia đình đã gặp mặt rồi. Cô cũng nên biết điều một chút đi, một người như cô, không sinh đẻ được thì còn mong cưới Tiểu Lôi làm gì? Muốn tuyệt đường con cháu nhà người ta à?”

 

Cô gái kia như bị sét đánh ngang tai, không dám tin mà nhìn chằm chằm Tiểu Lôi. Giọng cô run rẩy:

 

“Tiểu Lôi… những gì cô ta nói là thật sao?”

 

Tiểu Lôi lặng lẽ gật đầu.

 

Cô gái kia lảo đảo lùi lại mấy bước, hai tay run run che miệng, mắt đỏ hoe. Một lát sau, cô xoay người bỏ đi.

 

Tiểu Lôi đứng yên nhìn theo bóng lưng ấy, ánh mắt thoáng do dự, nhưng cuối cùng vẫn không đuổi theo.

 

Vị hôn thê của cậu ta lập tức bá lấy tay, nũng nịu dặn dò:

 

“Anh mà còn vương vấn cô ta thì đừng trách em đấy nhé!”

 

Tiểu Lôi chỉ đành cười gượng, nhỏ giọng dỗ dành cô ấy.

 

Đợi hai người họ đi xa, tôi vẫn đứng đờ ra một lúc lâu.

 

Cảnh tượng vừa rồi chẳng phải giống y hoàn cảnh của tôi, Lệ Thiệu Thương và Từ Vân Ca hay sao?

 

Trong mắt người đời, chuyện tình chị em luôn bị phản đối. Họ cho rằng con gái lớn tuổi hơn thì nhanh già hơn, rồi còn ảnh hưởng đến chuyện con cái…

 

Tôi bật cười, tự giễu mình.

 

Tháo kính xuống, tôi xoa xoa sống mũi, hít sâu một hơi để ổn định tâm trạng.

 

Sau khi lấy lại bình tĩnh, tôi quay về chỗ ngồi.

 

Lệ Thiệu Thương đang hào hứng khoe:

 

“Đội anh cổ vũ đã thắng rồi!”

 

Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:

 

“Vậy thì tốt rồi.”

 

Lệ Thiệu Thương khoác vai tôi, hỏi:

 

“Lát nữa còn thời gian, có muốn đi bảo tàng không? Nghe nói cuối tuần có triển lãm mới.”

 

Tôi lắc đầu:

 

“Không đi đâu, tôi hơi mệt.”

 

Thật sự là mệt.

 

Ngày trước thức trắng mấy đêm cũng chẳng sao, giờ mới vài ngày đã chịu không nổi, cả người rệu rã không còn chút sức lực.

 

Thời gian chẳng chừa một ai, dù không muốn thừa nhận cũng không được nữa.

 

Lệ Thiệu Thương thấy vậy bèn cười:

 

“Vậy ăn xong thì về nhé? Đến quán cũ chị thích nhé?”

 

“Ừ, đi đâu cũng được.”

Quán ăn ấy không lớn, nhưng không gian yên tĩnh, chủ quán lại là người phụ nữ xinh xắn, dịu dàng.

 

Hôm nay, chị chủ tự tay mang đồ ăn ra cho chúng tôi.

 

Thấy bụng chị hơi nhô lên, tôi vội nói:

 

“Chị cứ nghỉ ngơi đi, đều là khách quen cả, không cần vất vả thế đâu.”

 

Chị ấy ngại ngùng cười:

 

“Không sao, đây là đứa thứ ba rồi, quen rồi. Hai người cứ từ từ ăn nhé.”

 

Nói rồi, chị ấy xoay người rời đi.

 

Tôi trầm ngâm nhìn theo bóng lưng ấy.

 

Lệ Thiệu Thương gắp cho tôi miếng cá hấp, thấy tôi không động đũa, anh bèn hỏi:

 

“Sao thế?”

 

Tôi chống cằm, lặng lẽ quan sát anh.

 

Lệ Thiệu Thương năm nay hai mươi sáu, đúng độ tuổi đẹp nhất đời người.

 

Anh lại là con trai trưởng, nhà họ Lệ chắc chắn sẽ mong có người kế thừa.

 

Tôi cố ý hỏi:

 

“Không biết con của chị chủ quán sinh ra sẽ như thế nào nhỉ?”

 

Lệ Thiệu Thương nhướn mày, nháy mắt trêu chọc:

 

“Sao? Ghen tị à? Thế thì tối nay em cứ cố hết sức đi.”

 

Tôi bật cười.

 

“Thôi đi, tôi có tuổi rồi.”

 

“Em mới ba tư. Cố gắng vẫn còn kịp mà.”

 

Lệ Thiệu Thương không biết suy nghĩ trong lòng tôi, chỉ vô tư gắp thức ăn cho tôi, giục:

 

“Thôi, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, ăn đi, nguội là mất ngon đấy.”

 

Tôi cầm đũa lên, nhưng chẳng còn cảm giác ngon miệng.

 

Trong lòng đã hạ quyết tâm.

 

Hoa nở không thể nở mãi, người cũng chẳng thể lúc nào cũng hạnh phúc.

 

Giấc mộng đẹp đến hồi kết, đã đến lúc phải tỉnh lại rồi.

Tối hôm ấy, Lệ Thiệu Thương đòi hỏi mãi, còn tôi thì nhiệt tình hơn mọi ngày.

 

Coi như lần cuối cùng, để lại chút kỷ niệm đẹp vậy.

 

Sáng hôm sau, Lệ Thiệu Thương có hẹn đối tác đi đánh golf. Anh vốn định rủ tôi đi cùng, nhưng tôi lấy lý do từ chối.

 

Tối qua, tôi đã đặt lịch với công ty vận chuyển. Nhân viên đến đúng hẹn, chỉ mất một tiếng rưỡi đã thu dọn hết đồ đạc của tôi.

 

Tôi mở két sắt, lấy ra bản thỏa thuận.

 

Trên giấy là chữ ký của Lệ Thiệu Thương cùng dấu vân tay đỏ chói.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào đó, trái tim như thắt lại.

 

Mọi vương vấn, đến đây là hết.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.