Trong phòng thẩm vấn.
Tôi đeo cái còng sắt ngồi trên ghế thẩm vấn.
Đối diện là hai chú cảnh sát, một chú nhìn qua có hơi lớn tuổi cho nên trông khá hiền lành, chú còn lại chính là cái chú ban nãy ở nhà tôi tặng cho tôi cái còng sắt này đây, rất đẹp trai, nhưng nếu cho tôi chọn thì tôi không bao giờ muốn gặp lại.
Chú cảnh sát đẹp trai lên tiếng:
“Từ giờ trở đi, tôi hỏi cô câu nào thì cô phải trả lời câu đó. Đừng có nói dối, thành thật khai báo sẽ được khoan hồng. Cô hiểu chưa?”
Tôi gật đầu như gà mổ thóc, đáng sợ quá đi!
“Tên?”
“Tần… Tư… Tư…Tư.”
“Lắp bắp cái gì, tên!”
Lần đầu tiên bị bắt vào phòng thẩm vấn, không sợ mới là lạ. Tôi đã cố kìm nước mắt rồi, chú ta còn quát tôi…
Hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu
Chú cảnh sát đẹp trai kia không ngờ chỉ hỏi tên tôi mà thôi mà tôi cũng khóc được, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm gì, lúc này chú cảnh sát dày dặn kinh nghiệm bên cạnh liền lên tiếng an ủi tôi:
“Cô gái nhỏ, đừng sợ, cứ nói thật đi.”
Sau khi chú cảnh sát già an ủi tôi xong thì liền quay lại mắng chú cảnh sát đẹp trai kia
“Cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi, Cố Phàm Châu, cậu hung dữ như vậy làm gì!”
Sau khi có chú cảnh sát hỗ trợ thì quá trình diễn ra nhanh hơn rất nhiều, cuối cùng cũng tới điểm quan trọng nhất:
“Cô gái nhỏ, đây là lần đầu tiên làm chuyện như vậy sao?”
Có chuyện gì vậy? Sau khi bị còng tay ra khỏi nhà, tôi đã không được phép nói bất cứ thứ gì, thậm chí tôi còn chả biết là đang xảy ra chuyện gì nữa.
Ngủ khỏa thân sao? Đây là lần đầu tiên của tôi, nó thực sự là lần đầu tiên đó!
Nhìn thấy khuôn mặt của chú cảnh sát cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc, tôi mạnh mẽ chứng minh mình vô tội:
“Thật sự là lần đầu tiên của cháu, là lần đầu tiên mà!”
Rầm!
Chú cảnh sát đẹp trai bất ngờ đập tay xuống bàn, thanh âm vang vọng khắp phòng kín.
“Nói! Thi thể đâu!”
Lúc này, tôi đã sợ tới mức nấc cả lên… đầu óc rối bời.
Tôi hay xem nhiều phim điều tra tội phạm, nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được cảm giác của một tù nhân.
“Xác xác xác…. xác.. xa.. ác…”
Nãy gào lên là do tôi sợ nên vô tình cắn phải lưỡi, bây giờ lại vì căng thẳng mà nói không rõ ràng được.
“Tôi đã nói là cô đừng có lắp bắp như vậy! Nói mau! Thi thể ở chỗ nào?”
Hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu
Cuối cùng, sau hàng loạt lời giải thích của chú cảnh sát già, cuối cùng tôi cũng hiểu được đầu đuôi sự việc.
Hoá ra là dì hàng xóm bên cạnh báo quá báo!