Lần Gặp Khó Đỡ

Chương 2



Chương 2:

Hai ngày trước, tôi đã về quê thăm ông bà, tới tối hôm nay tôi mới xách theo vali quay về trọ.

Sau một ngày lái xe, tôi mệt mỏi vô cùng, vì thế nên liền đi tắm sớm rồi leo lên giường nghỉ ngơi.

Trước khi đi ngủ, tôi còn đọc được một bài báo nói rằng ngủ khỏa thân rất tốt cho cơ thể, giúp giảm mệt mỏi, vậy nên, tôi cởi bỏ bộ đồ ngủ, chỉ mặc mỗi quần lót rồi chìm vào giấc ngủ.

Tôi không hề hay biết gì hết, bởi vì lúc này tôi ngủ rất say.

Trong chiếc vali mà tôi kéo về, bà ngoại sợ tôi ăn không đủ no cho nên đã nhét vào trong đó một con gà mới mổ lúc nào không hay.

Dù đã được bọc trong túi nilon nhưng máu gà chưa được rửa sạch đã rỉ ra từ vali của tôi.

Mọi người nói xem, dọc đường đi sẽ có biết bao nhiêu người nhìn tôi đây?

Tôi không biết máu gà bắt đầu chảy ra từ lúc nào, dù sao thì theo lời kể của dì hàng xóm, nó được mô tả thế này:

“Máu bắt đầu chảy ra từ trong thang máy. Ôi máu chảy cả một đường tới tận cửa nhà cô gái đó. Sợ ch.ế.t khiếp đi được! Về tới nhà tôi quan sát một hồi cũng không thấy động tĩnh gì nên mới vội gọi điện cho cảnh sát.”

Bạn nói xem cái tình huống oái oăm gì vậy…

Sau khi giải thích và ký tên, tôi có thể ra về, nhưng chú cảnh sát già nhất quyết yêu cầu chú cảnh sát đẹp trai kia đích thân đưa tôi về.

“Tiểu Châu! Mau đưa cô bé về nhà đi, đêm hôm khuya khoắt, con gái đi xe một mình không an toàn.”

Chú cảnh sát đẹp trai được chỉ tên gật đầu, định lái xe qua.

Tôi nhanh chóng lắc đầu, xua tay:

“Không không không, không phải phiền anh cảnh sát! Không cần đâu, thực sự không cần.”

Đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng cứ nghĩ tới khung cảnh trong phòng tối là tôi không thể cảm nổi rồi. Kiếp này lỡ hẹn, kiếp sau gặp lại nhé.

Nhưng cuối cùng vẫn không thể làm gì được, chú cảnh sát già không chấp nhận lý do thoái thác của tôi, tôi chỉ còn nước thỏa hiệp.

Khi tôi tới, tôi ngồi ở phía sau bị còng hai tay, khi tôi về, tôi ngồi ở ghế phụ với hai tay được thắt chặt trong dây an toàn.

Cùng một cái xe, cùng một anh tài xế, nhưng cách đối xử và tâm trạng thì khác một trời một vực.

Nếu lúc tới đây, tôi có tâm trạng bối rối thì bây giờ tôi đang rất hoảng loạn!

Bầu không khí im lặng khiến tôi có cảm giác như mình vẫn đang trong phòng thẩm tra vậy, để làm dịu bầu không khí, tôi chủ động bắt chuyện:

“Chú cảnh sát, ừm, chú lái xe ổn phết ha.”

Vừa dứt lời, tôi liền nghe thấy tiếng cười khúc khích của người bên cạnh.

Ý chú ta là sao? Lời tôi nói nghe buồn cười lắm hả?

“Tôi chỉ hơn cô ba tuổi, vì vậy không cần gọi là chú. Tôi tên Cố Phàm Châu, cô có thể gọi tôi bằng tên.”

Đúng lúc tới đèn đỏ, Cố Phàm Châu nói xong liền đáp lại câu kia của tôi:

“Tôi từng lái xe đuổi theo tội phạm, vì vậy có một số kỹ năng nhất định.”

Chiếc xe không di chuyển khiến bầu không khí càng thêm ngượng ngùng, anh ta tự giới thiệu rồi, tôi cũng nên…

“À vậy hả, ha ha ha, tôi tên Tần Tư Tư.”

“Tôi biết.”

“Ha ha, anh biết ha.”

Ch.ết tiệt, sao anh ta có thể không biết được chứ, nãy còn quát tôi cơ mà.

“Người hàng xóm kia, chúng tôi sẽ giải thích rõ ràng. Tôi cũng xin lỗi vì đã nhìn thấy, thực xin lỗi.”

“Nhìn thấy cái gì??”

Anh ta đột nhiên nói xin lỗi tôi, trong chốc lát tôi vẫn chưa thể phản ứng lại được, sau đó tôi lại chỉ hận không thể cắn lưỡi t.ự s.át.

“Tôi thấy cô… ừm…”

Cố Phàm Châu còn chưa kịp nói xong, tôi đã vội vầng đưa tay bịt miệng anh ta lại.

Tôi là tự vệ thôi, không tính là hành hung cảnh sát chứ nhỉ?

“Chuyện này không được nhắc lại nữa.”

…Có phải ảo giác của tôi không? Cố Phàm Châu hình như đang cười.

Cuối cùng lúc tới cổng khu dân cư, tôi liền vội vàng xuống xe rồi vẫy tay chào tạm biệt Cố Phàm Châu.

Sau khi về tới nhà, tôi liền nghĩ tới Cố Phàm Châu ban nãy, tôi cảm thấy, tốt nhất là cả đời này đừng bao giờ để chúng tôi gặp lại!

Tạo hóa trêu người, gieo nhân nào gặt quả nấy! Báo ứng của tôi chắc chắn là Cố Phàm Châu đi!

3.

Trong phòng thẩm vấn.

Khung cảnh quen thuộc, con người quen thuộc, chiếc còng sắt quen thuộc.

Cố Phàm Châu vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu vẫn nghiêm nghị như cũ:

“Tên?”

“Tần Tư Tư.”

“Tuổi?”

“23.”

“Cô làm điều này mấy lần rồi?”

“Lần đầu tiên! Thực sự là lần đầu tiên mà!”

Hình ảnh quá quen thuộc lại lặp lại lần nữa.

Đêm qua sau khi trở về nhà, tôi quá mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi tới tận trưa.

Lúc đói bụng liền đứng dậy đi ra ngoài kiếm đồ ăn ngon, nhìn thấy bên cạnh có một tiệm spa mới vừa khai trương, do dự một chút liền đi vào.

Lúc cảnh sát tới, tôi đang mặc áo choàng tắm, định làm mát xa chân thì lại bị gô cổ vì tội buôn bán mại daam.

Trong cơn hoảng loạn, tôi ôm đầu và ngồi xổm trên mặt đất cùng với một đám người, đột nhiên tôi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

“Cố Phàm Châu! Cố Phàm Châu!”

Tôi ngẩng đầu lên gọi, hy vọng anh ta có thể cứu tôi khỏi tình huống nước sôi lửa bỏng này.

Kết quả là, Cố Phàm Châu liếc tôi một cái, ánh mắt phức tạp nhìn tôi một lúc rồi nói:

“Đưa về.”

Mẹ ki.ếp, ngày hôm qua chính mồm anh còn nói xin lỗi tôi đó! Bây giờ lại giả vờ không biết tôi!

“Cô Tần, tôi sẽ cho cô một cơ hội để nói ra sự thật.” Sắc mặt Cố Phàm Châu tối sầm lại, ngữ khí cũng trở nên nghiêm khắc hơn.

“Không phải… đây là lần đầu tiên của tôi, tôi là khách hàng! Tôi chỉ tới làm dịch vụ thôi.”

Nghe thế, Cố Phàm Châu nhướng mày rồi báo cáo thông qua bộ đàm:

“Cô ấy thừa nhận rồi.”

M.ẹ nó chứ! Tôi điên tiết đập mạnh xuống bàn, nếu chiếc còng tay kia không phải còn đang còng tôi với cái ghế thì tôi đã đập cho tên Cố Phàm Châu này 800 lần rồi.

“Cố Phàm Châu! Tôi thừa nhận cái rắm gì chứ!?”

Thấy tôi tức giận, Cố Phàm Châu nhướng mày liếc tôi từ đầu tới cuối, không nói lời nào, như thể đang chờ tôi giải thích.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng thẩm vấn.

Cố Phàm Châu đứng dậy, mở cửa ra nói chuyện với người bên ngoài.

… Âm thanh rất nhỏ, phòng thẩm vấn yên tĩnh như thế mà tôi vẫn không thể nghe thấy bất cứ điều gì dù đã dựng thẳng lỗ tai lên nghe.

Một lúc sau, cuộc trò chuyện kết thúc, tôi không biết người kia đã nói gì, nhưng Cố Phàm Châu lại đi thẳng về phía tôi.

Khoảnh khắc anh ta tới gần, vai tôi run lên vì sợ hãi

Tôi đang ngồi, còn anh ta thì đang đứng trước mặt tôi, người đàn ông cao 1m85 này dường như có thể che khuất cả bầu trời.

“Hu hu hu, đừng đánh tôi có được không?”

Cố Phàm Châu không nói lời nào, chỉ cúi đầu lặng lẽ giúp tôi tháo còng tay.

Tình hình gì đây? Tôi bối rối nhìn chằm chằm vào chuyển động hai tay của anh ta.

Bàn tay khá đẹp, thanh mảnh sạch sẽ, các khớp nối rõ ràng, nhìn rất bắt mắt.

“Được rồi, ra ngoài ký tên là có thể rời đi.”

Còng tay đã được tháo ra và tôi lại được tự do!

Tôi hoài nghi đuổi theo kịp bước chân của Cố Phàm Châu, vừa cùng anh ta đi tới sảnh vừa nói.

“Sao anh lại thả tôi đi thế?”

Vừa dứt lời, người đàn ông đi phía trước đột nhiên quay đầu lại, khiến tôi không kịp phanh mà va thẳng vào “tường sắt”.

Má ôi… đau quá.

Tôi sờ lên sống mũi đau nhức, thầm than, ăn cái gì mà cứng như đá vậy.

Lúc tôi ngẩng đầu lên, tôi thấy Cố Phàm Châu đang nhìn chằm chằm vào nơi nào đó của tôi, mặt anh ta còn có chút đỏ?

Theo ánh mắt của anh ta nhìn xuống, ôi má ôi, mùa xuân dài vô tận!

Vì cú va chạm vừa rồi, bộ áo choàng tắm vốn là đường viền cổ rộng của tôi đã tự động bung ra.

Trước khi tôi kịp chỉnh lại áo thì một chiếc áo khoác bay tới, tôi sững người trong giây lát.

Cố Phàm Châu mặt đỏ bừng quay qua chỗ khác, ho nhẹ và giải thích với tôi:

“Khụ… cô đã không còn bị tình nghi nữa, ông chủ bên kia đã khai rồi, ông ta không biết cô, kết quả điều tra cũng đã có, cô là người tốt!”

Thế mà lại có được thẻ người tốt nè.

Trước khi rời khỏi cục cảnh sát, tôi đã trao đổi thông tin liên lạc với Cố Phàm Châu.

Đừng nghĩ gì nhiều.

Tôi chỉ muốn hẹn lần sau trả áo khoác cho anh ta mà thôi, dù sao đây cũng là đồng phục cảnh sát! Sao tôi có thể lấy về được!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.