Lão Đại Đừng Tới Đây

Chương 5



Mãi đến khi có người gọi tên, tôi mới sực tỉnh.

 

“Mạnh ca, sao anh không xuống tắm? Nước suối ấm lắm đấy!”

 

Tôi vội thu ánh mắt đang lén nhìn trộm, liên tục xua tay.

 

“Tôi… tôi không tiện.”

 

“Không tiện?”

 

Tôi nghiến răng. Không phải do bệnh trĩ tái phát!

 

Mấy người xung quanh cười ầm lên.

 

Tôi xấu hổ, đang định tìm đường chuồn thì thấy Trần Bắc Xuyên đứng dậy, từ trong bể nước bước ra. Chỉ một cái nhấc chân, tôi đã bị anh ta đẩy ngã vào lòng.

 

Người anh ta rất nóng, cơ bắp lại săn chắc, đàn hồi.

 

Tôi vừa ngẩng đầu lên, còn chưa kịp phản ứng thì anh ta đột nhiên đưa tay bóp ngực tôi một cái.

 

Tôi tối sầm mặt mày, suýt chút nữa thì ngất.

 

Vội ôm chặt ngực, tôi cảm thấy mạng nhỏ của mình khó giữ được.

 

Anh ta thản nhiên buông tay, vẻ mặt vô cùng thờ ơ:

 

“Không có gì cả, đúng là gầy thật.”

 

Tôi sốc nặng.

 

Một tên đàn em cũng hùa theo:

 

“Mạnh ca, dáng người thế này mà mặc tất trắng nữa thì đảm bảo là hết nước chấm!”

 

Lý Đại Chỉ vừa nghe thấy thế, ánh mắt lập tức dừng lại trên đôi tất trắng của tôi.

 

“Tiểu Mạnh, cậu thích đi tất trắng à? Còn là tất dài nữa chứ?”

 

Tôi chẳng nghĩ nhiều, gật đầu:

 

“Ừ, thì sao?”

 

Tạ Thành Dương đột nhiên nhìn tôi chằm chằm, sắc mặt tối sầm lại.

 

Lúc này, một người đột nhiên chạy vội vào, gấp gáp báo tin:

 

“Anh Xuyên! Trên tầng có chuyện!”

 

Chúng tôi lập tức chạy lên tầng cao nhất.

 

Vừa tới nơi đã nghe thấy Hà Thất gầm lên:

 

“Ông đây muốn gái trẻ đẹp! Phải đúng chuẩn ngoan hiền, non tơ!”

 

“Mấy đứa này nhìn chẳng khác gì học sinh cả!”

 

“Ông đã bảo là hàng thật! Hàng thật hiểu không? Nhanh lên, tìm ngay cho ông đây!”

 

Chúng tôi đứng đó, mặt ai nấy đều méo xệch.

 

Cái chốn khỉ ho cò gáy này, đi đâu tìm một đứa con gái hợp gu hắn bây giờ?

 

Không biết ai nghĩ ra cái chủ ý quái quỷ gì, bỗng dưng buông một câu:

 

“Tôi thấy… để Mạnh ca thử xem sao?”

 

Cả đám lập tức quay sang nhìn tôi.

 

Tôi nghiến răng nghiến lợi, vỗ mạnh vào đùi mình:

 

“Không phải chứ?! Các anh đừng có đùa!”

 

Lý Đại Chỉ vỗ vai tôi, nghiêm túc nói:

 

“Tiểu Mạnh, chỉ có thể là cậu thôi. Cậu nhất định làm được! Mau đi thay đồ!”

 

Cái quái gì thế này?!

 

Tôi bất đắc dĩ đi thay quần áo.

 

Lý Đại Chỉ đưa cho tôi một bộ váy trắng tinh cùng một bộ tóc giả dài.

 

Khi tôi bước ra, cả đám đều sững sờ.

 

“Mẹ kiếp! Mạnh ca, làm đàn ông đúng là thiệt thòi cho cậu rồi!”

 

“Cậu nhìn đi, vừa trong sáng vừa quyến rũ!”

 

Có kẻ còn hỏi:

 

“Anh Xuyên, anh nói xem có đúng không?”

 

Trần Bắc Xuyên nhìn chằm chằm tôi, một lúc sau mới lười biếng ừ một tiếng.

 

Lý Đại Chỉ vui vẻ huých tay hắn:

 

“Thấy chưa? Đến anh Xuyên cũng nhìn không rời mắt nữa là!”

 

Lúc này, Lý Đại Chỉ mới nghiêm túc dặn tôi:

 

“Tiểu Mạnh, lát nữa cẩn thận. Trong lúc Hạ Thất uống say, cậu phải lấy điện thoại dự phòng trong túi áo hắn, cài thiết bị nghe lén vào. Nhớ đấy, tuyệt đối không được để lộ sơ hở!”

 

Tôi cười khổ gật đầu, trong lòng chỉ muốn ngửa mặt lên trời mà than:

 

Tôi rốt cuộc tạo nghiệp gì mà phải làm cái trò này chứ?!

 

Hà Thất đúng là một tên háo sắc.

 

Tôi vừa thay đồ xong đi tới, hắn lập tức sáng mắt lên:

 

“Đúng kiểu ngoan hiền mà ông đây thích! Nhìn là biết hàng thật rồi!”

 

Vừa nói, hắn vừa đưa tay định sờ vào cằm tôi.

 

Tôi né tránh bàn tay bẩn thỉu kia, cười dịu dàng:

 

“Ông chủ, đừng vội thế. Trước tiên uống với người ta một ly đã nào.”

 

Tôi đưa cho hắn ly rượu mạnh đã được pha thuốc.

 

Hà Thất cười hềnh hệch:

 

“Được được, anh uống với em!”

 

Hắn ngửa cổ uống cạn, rồi tò mò hỏi:

 

“Em tên gì?”

 

Tôi cười, giọng ngọt như mật:

 

“Người ta tên Mộng Mộng~”

 

“Ha ha, tên cũng đáng yêu nữa! Nhưng sao em lại làm nghề này?”

 

Tôi giả bộ cúi đầu, giọng nói đầy uất ức:

 

“Ba nghiện cờ bạc, mẹ bị bệnh, em gái cần tiền đi học… em chẳng còn cách nào khác…”

 

Hà Thất lập tức thở dài cảm thán:

 

“Ôi trời! Đúng là số khổ mà…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.