Lão Đại Đừng Tới Đây

Chương 4



Mấy thứ này, đến lúc bán đi cũng được kha khá tiền đây.

 

Lúc Trần Bắc Xuyên nhìn thấy sợi dây chuyền vàng 200 gram của tôi, anh ta nhíu mày:

 

“Đeo không nặng à? Nhìn không khác gì xích chó.”

 

“Không nặng, một chút cũng không.” Tôi ưỡn thẳng lưng, tỏ vẻ rất hài lòng.

 

Đi đường còn có thể rèn luyện sức khỏe.

 

Ai hiểu được cảm giác tiêu tiền mà không phải lo nghĩ chứ! Đúng là sướng hết nấc.

 

Trần Bắc Xuyên không nói gì, chỉ nhìn tôi đầy khó hiểu, rồi kéo tôi đi ăn cơm.

 

Dây chuyền vàng to, đồng hồ vàng chói, mỗi ngày ba bữa ăn sang trọng.

 

Cuộc sống này, cũng gọi là phất lên rồi đấy!

 

Tôi nhanh nhẹn gắp đồ ăn, vỗ ngực tự nhủ: “Tiểu đệ tôi sẽ chăm chỉ học hỏi đại ca!”

 

À không, phải nói là tiểu muội…

 

Trần Bắc Xuyên ăn rất chậm, nhưng tuyệt nhiên không uống rượu.

 

Nghe đàn em kể lại, tửu lượng của anh ta rất kém, vì thế chẳng bao giờ đụng đến một giọt.

 

Trên bàn ăn, mấy người ngồi báo cáo tình hình làm ăn.

 

“Triệu Tâm tháng này có một vụ giao dịch, cảnh sát đã theo dõi sát sao. Người phụ trách là nhị đương gia Hạ Thất. Hắn ta nổi tiếng háo sắc, thường xuyên ra vào hộp đêm. Đêm nay, hắn sẽ đến khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô. Chúng ta sẽ chờ thời cơ ra tay.”

 

Trần Bắc Xuyên khẽ gật đầu.

 

Tôi ngồi bên cạnh, đầu óc quay mòng mòng, thầm nghĩ giới xã hội đen phức tạp quá, tốt nhất mình nên cẩn thận, đừng để dính dáng gì vào.

 

Trong lúc ăn, tôi thấy buồn vệ sinh nên tranh thủ đi giải quyết.

 

Vừa bước vào nhà vệ sinh, tôi suýt nữa thì đâm sầm vào một người.

 

Ngẩng đầu lên nhìn…

 

Mẹ ơi, lại gặp đại ca rồi!

 

“Anh… anh cũng đi vệ sinh à?”

 

Anh ta nhìn tôi như nhìn một thằng ngốc.

 

Xung quanh là bồn tiểu.

 

Tôi lúng túng, không biết đứng đâu cho vừa.

 

Anh ta cúi đầu cởi thắt lưng, liếc tôi một cái:

 

“Sao? Đứng đực ra đấy làm gì? Không tiểu được à?”

 

Tôi cứng đờ. Không, chẳng lẽ… tôi lại không lấy ra được à?!

 

Càng nghĩ càng ngượng, tôi vội vã lách người qua, chui thẳng vào buồng vệ sinh.

 

Trước khi đóng cửa, tôi không quên nói:

 

“Anh không cần chờ em đâu!”

 

Bên ngoài vọng vào giọng nói lười nhác của Trần Bắc Xuyên:

 

“Nói linh tinh, ông đây thừa hơi đâu mà chờ mày.”

 

Tôi đợi một lúc không nghe động tĩnh gì, mới dám nhẹ nhàng cài then cửa, thở phào nhẹ nhõm.

 

Dây chuyền vàng nặng trịch đè lên cổ, vướng víu không chịu nổi. Đúng là cái đẹp phải trả giá!

 

Tôi tháo ra, nhét vào túi quần.

 

Làm đại ca trong xã hội đen, cũng không nên phô trương quá thì hơn.

 

Ăn xong bữa, chúng tôi đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.

 

Không lâu sau, Đại Chỉ dẫn theo mấy người đến.

 

Tôi nghe loáng thoáng vài câu, cuối cùng cũng hiểu sơ qua tình hình.

 

Trần Bắc Xuyên từng vào tù vài năm, sau đó ra ngoài theo Hầu Tam lăn lộn giang hồ. Nhưng về sau, khi đủ thực lực, anh ta dứt khoát tách riêng làm ăn độc lập.

 

Mấy năm nay, anh ta phất lên như diều gặp gió.

 

Nhưng Hầu Tam lại không chịu để yên, luôn tìm cách gây khó dễ.

 

Gần đây, bọn họ chuẩn bị một vụ giao dịch cực lớn. Nếu thành công, có thể một tay che trời, chắc chắn sẽ tìm cách trừ khử Trần Bắc Xuyên, cái gai trong mắt họ.

 

Đêm nay, kế hoạch bắt đầu từ Hạ Thất.

 

Hạ Thất uống rượu ở tầng trên cùng của khu nghỉ dưỡng, còn chúng tôi trà trộn ở tầng dưới để nắm bắt tình hình.

 

“Anh Xuyên, Hạ Thất đã lên phòng, mấy cô em tiếp khách đều là người của chúng ta sắp xếp. Yên tâm đi.”

 

Một đàn em báo cáo.

 

Trần Bắc Xuyên nửa người dựa vào mép bể nước nóng, hờ hững gật đầu.

 

Lúc này, anh ta chỉ mặc một chiếc quần bơi, ban ngày còn chưa để ý, nhưng giờ dưới ánh đèn, tôi mới phát hiện…

 

Cánh tay anh ta vừa to vừa rắn chắc, cảm giác một cái tát thôi cũng đủ tiễn người ta đi gặp ông bà.

 

Lồng ngực rộng, cơ bắp nổi lên rõ ràng, bên trên còn vương vài giọt nước lăn dài xuống bụng.

 

Tôi nhìn mà bất giác nuốt nước bọt…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.