Lưới Tình Khó Thoát

Chương 2



“Tôi biết, em không đồng ý quan hệ trước hôn nhân, tôi vẫn luôn tôn trọng suy nghĩ của em, không ép buộc, nhưng…”

Hơi thở anh gấp gáp, nóng rẫy. Nóng đến mức không gian nhỏ bé này như sắp bốc cháy. Tôi khó khăn đẩy anh ra, nhưng anh không nhúc nhích.

“Lâm Dương, anh… anh buông tôi ra trước đã.”

Anh ôm tôi chặt hơn, như muốn hòa tôi vào cơ thể mình.
“Nhưng Ân Lộ, anh khó chịu quá.”

…Quả thật có thể cảm nhận rõ ràng chỗ nào anh khó chịu. Mặt tôi lập tức nóng bừng, tôi cũng sắp bốc cháy đến nơi rồi.

Chết tiệt, nữ chính sướng thật… Không đúng.

Tôi nghĩ lại, anh ta “nhanh” như vậy sao? Trong lòng lập tức thấy cân bằng hơn.

“Thật sự rất khó chịu.”

Lâm Dương lại bắt đầu rên rỉ. Tôi quay đầu đi, lạnh lùng nói:
“Tôi không giúp được anh.”

“Được mà! Em làm được mà!”

Anh sốt sắng nắm lấy cổ tay tôi, kéo xuống dưới.
“Giúp anh đi.”

Tôi bị nóng đến giật mình, vội vàng hất tay ra. Anh sững lại một chút, ánh mắt mơ màng thoáng trùng xuống, giọng khàn khàn khó nhọc:
“Em không muốn sao?”

Đây có phải vấn đề muốn hay không đâu? Thứ đó không thể đụng vào được! Trong tiểu thuyết đã nói rõ, nó nhận chủ. Nếu tôi làm bậy, sau này chắc chắn anh ta sẽ chặt tay tôi trước.

“Người phục vụ đó… không giúp anh à?”

Nghe vậy, cơ thể Lâm Dương cứng lại, giọng nói vốn đã đứt quãng, giờ lại càng lắp bắp:
“Người… người phục vụ nào… anh không biết.”

Tôi im lặng một lúc.
“Người đỡ anh lên lầu ấy, da trắng, mắt to, eo mềm như nhành liễu…”

Trong tiểu thuyết có cả đống mô tả về nữ chính, tôi liệt kê một loạt như đọc thực đơn, nhưng giữa chừng thì bị Lâm Dương hoảng loạn cắt ngang.

“À à, cô ta à… cô ta giúp anh gọi bác sĩ, nhưng anh không đợi được, nên đến tìm em.”

Lâm Dương lén lút nhìn sắc mặt tôi, tiếp tục nói lắp bắp:
“Anh sẽ trả cô ta một khoản tiền cảm ơn. Sau này hai bên không còn gì nợ nhau nữa.”

Anh nói dối, và rõ ràng đang chột dạ. Rất kỳ lạ.

Tại sao cốt truyện không phát triển theo như nguyên tác? …Nhưng tôi hiểu, nó sẽ không mãi lệch lạc như thế này. Rốt cuộc vẫn sẽ quay về quỹ đạo cũ, nơi hai người họ cuồng nhiệt đến quên trời đất, còn tôi thì mất mạng.

Muốn sống, cách duy nhất là tránh xa hai người họ.

Tôi nhấc chân, cố gắng mở lại tấm ngăn trong xe.
“Đến bệnh viện.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.