Lưới Tình Khó Thoát

Chương 3



Xác nhận Lâm Dương đã được người nhà họ Lâm đón đi, tôi lập tức chuồn thẳng.

Quay lại xe, tôi không quên dạy bảo tài xế: “Lần sau gặp chuyện như vậy, không được kéo tấm ngăn lại, hiểu chưa?”

Anh ta ngập ngừng hai giây rồi gật đầu nói hiểu. Xe chạy được vài cây số, anh ta lại không nhịn được hỏi: “Tiểu thư, vậy tôi nên ngồi trong xe nghe hay ra ngoài xe đứng chờ?”

Tôi nghẹn lời, mặt nóng bừng. Cái gì vậy chứ!

“Ý tôi là anh phải tùy cơ ứng biến, cần thiết thì đuổi anh ta xuống xe.”

Anh ta sợ đến mức suýt vượt đèn đỏ. Nhìn tôi qua gương chiếu hậu mấy lần, rõ ràng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng câm nín. Có vẻ như anh ta không hiểu.

Người nhà tôi cũng không hiểu.


“Tháng sau là cưới rồi, giờ đòi hủy hôn?”

“Ừ, không hợp.”

“Hồi đó có bao nhiêu người cho chọn, ai là người nhất quyết chỉ muốn cậu ta?”

“…Là con, nhưng mà…”

Ba tôi ngắt lời:
“Vậy nói thử xem, chỗ nào không hợp?”

Tuổi tác tương đồng, ngoại hình xứng đôi, gia sản tương đương… quá hợp là đằng khác.

Tôi ấp úng mãi mới lắp bắp:
“Anh ấy… nhanh.”

“Nhanh thì sao, nhanh…”

Ba tôi phản ứng kịp, lập tức ấp úng:
“À… vậy hả.”

Phòng khách rơi vào sự im lặng khó xử.

Một lúc lâu sau, ba tôi khó khăn lên tiếng:
“Thật ra chuyện này, với gia đình như chúng ta, cũng không quá quan trọng. Chủ yếu là sự hợp tác thương mại giữa hai nhà…”

Nhận ra càng nói càng kỳ, ba tôi vội dừng lại, hắng giọng:
“Ai chọn thì người đó hủy. Tự con trực tiếp nói rõ với cậu Lâm bên đó.”

Đáng ghét.

Suy đi tính lại, tôi quyết định liên hệ trợ lý, chọn ngày bận rộn nhất trong lịch trình của Lâm Dương để đến thẳng công ty anh ta.

“À đúng rồi, tiện thể giúp tôi tra một người nữa. Diêm Tư.”

Có cảm giác mơ hồ rằng anh ta rất quan trọng với tôi.


Chưa đợi trợ lý báo cáo, tôi đã biết Diêm Tư là ai.

Trong phòng tiếp khách cao cấp của tập đoàn Lâm thị, nữ chính đang pha trà cho tôi.

“Cẩn thận nóng.”

Diêm Tư nhận lấy ly trà từ tay cô ấy.

Anh ta là thanh mai trúc mã của nữ chính, cả hai cùng lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Anh âm thầm bảo vệ cô suốt chặng đường, tình sâu nghĩa nặng.

Đáng tiếc, dù sâu nặng thế nào cũng vô ích. Anh ta chỉ là một pháo hôi công.

Tôi không đọc kỹ phần của anh ta, nhưng kết cục chắc cũng thảm không kém tôi.

Nhìn nữ chính vụng về thổi tay mình, tôi chợt rùng mình.
Chết tiệt, sao lại quên mất chứ!

Một công ty đông người qua lại như thế này với tôi là an toàn, nhưng với cặp đôi chính thì lại là nơi kích thích nhất.

Dưới bàn làm việc, trong phòng pha trà, hay thậm chí ngay tại phòng tiếp khách…
A a a, tôi tự đưa đầu vào họng súng rồi.

Đang muốn chuồn, thì ly trà nóng được đưa tới.

Diêm Tư đặt xuống bàn, đứng thẳng người:
“Ân tiểu thư, Lâm tổng họp xong sẽ đến ngay.”

Tôi liếc anh ta, lẩm bẩm:
“Chỗ nào cũng thấy các người.”

Nếu không nhầm, sau này anh ta còn làm nhân viên hội quán, lễ tân câu lạc bộ, caddie sân golf…

“Người nghèo có cách sống của người nghèo.” Anh ta thản nhiên.
Ngây thơ.

Tất cả chỉ để tạo cơ hội cho nam chính và nữ chính gần nhau. Tôi mềm lòng.
“Anh có muốn…”

Cạch!

Cửa bị đẩy ra.

Lâm Dương bước nhanh vào, liếc quanh, ánh mắt dừng trên nữ chính.
Toàn thân anh căng thẳng.

“Ân Lộ, cô ấy… cô ấy không phải tôi tuyển đâu!”

Hả? Tự nhiên lại nói điều này làm gì?

“Ân tiểu thư.”

Nữ chính nhìn tôi, ánh mắt ấm ức:
“Tôi vào công ty bằng năng lực. Cô có thể kiểm tra hồ sơ.”

Chết tiệt. Tôi nói gì chưa hả!!!
Ép vào cốt truyện phải không?

Nếu không nhầm, sắp tới Lâm Dương sẽ khó chịu, chỉ muốn ôm eo cô bé này… rồi đến đoạn thịt nồng nàn.
Buồn nôn.

Lâm Dương hơi nhíu mày, hất cằm:
“Cô, ra đây với tôi một lát.”

Lại đến cảnh nóng rồi.

Tôi liếc Diêm Tư, thấy anh ta lo lắng, thở dài:
“Đừng nhìn nữa. Nhìn cũng không giữ được đâu.”

Anh sững người, giọng trầm xuống:
“Ân tiểu thư, cô ấy là em gái tôi. Tôi chỉ lo cho cô ấy.”

“Em gái.”

Tôi bật cười.

Anh lập tức nghiêm nghị:
“Chúng tôi chỉ muốn sống đơn giản, bình thường. Không can thiệp.”

Đơn giản, bình thường sao?

Tôi nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt anh, mời mọc:
“Anh có muốn đi theo tôi không?”

Anh ngẩn ra.

Khoan đã, nghe như tôi muốn bao nuôi anh vậy.

Tôi chỉnh lại:
“Ý tôi là, anh nên rời khỏi em gái mình càng sớm càng tốt. Nếu không muốn chết thảm.”

Mặt anh sầm xuống.

Bàn tay siết chặt, ánh mắt sắc lạnh:
“Đây là… đe dọa sao?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.