Tôi ngớ người. Sao lại thành đe dọa rồi? Tôi định bảo vệ anh mà! Khoan đã, lúc nãy tôi đã nói gì vậy?
Thấy anh xoay người định bỏ đi, tôi không kịp suy nghĩ thêm, vội vàng đứng dậy kéo tay anh. “Không được đi.”
Diêm Tư dùng sức hất tay tôi ra, tôi mất thăng bằng, loạng choạng ngã về phía anh. Sắp ngã rồi. Từ nhỏ tôi đã sợ đau, theo phản xạ nhắm chặt mắt. Một giây, hai giây… Ơ, không đau.
Tôi từ từ mở mắt, đối diện ngay với đôi mắt không chút dao động của anh. Diêm Tư đang nằm dưới tôi, mặt lạnh tanh, không biểu cảm. Tôi… sao tôi lại nằm trên người anh thế này?
Mặt tôi lập tức nóng bừng, tôi luống cuống chống tay ngồi dậy. Nhưng một lực kéo lại khiến tôi loay hoay mãi vẫn không đứng dậy được. Gắng sức nhìn xuống, tôi phát hiện khóa quần âu của anh ta đang mắc vào cúc áo của tôi.
“Chuyện này… Diêm Tư, hay anh cởi quần ra đi?”
Diêm Tư nhắm mắt lại, rồi mở ra, giọng lạnh tanh: “Ân tiểu thư, nếu móc vào được thì gỡ ra được.”
“Ồ…” Tôi chậm rãi đưa tay xuống gỡ. Còn chưa chạm đến khóa quần, thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Chết tiệt! Hai người kia quay lại rồi.
Tôi đứng ngây ra đó, không biết phải làm gì, trơ mắt nhìn tay nắm cửa bị xoay. Cánh cửa vừa mở, tôi bị cánh tay mạnh mẽ của Diêm Tư kéo lại, cả hai lăn về phía sau ghế sofa. Gần như ngay lập tức, giọng của Lâm Dương vang lên: “Ân Lộ, anh bên này xử lý… Ơ, người đâu rồi?”
Lúc này tôi và Diêm Tư đã đổi vị trí, anh ấy chống tay lên, ở phía trên tôi, đôi mắt đen nhìn xuống như đang hỏi thầm: “Có cần ra không?” Ra cũng không phải không được, nhưng giải thích sẽ hơi phiền phức.
Đang do dự, phía dưới bỗng truyền đến một cảm giác kỳ lạ. Diêm Tư đang cố gỡ hai chiếc khóa quần đang mắc vào nhau. Khớp ngón tay gập lại của anh ấy vô tình chạm vào tôi, khi thì nhẹ, khi thì mạnh, như đang lướt qua từng đường nét. Qua lớp vải lụa, có cảm giác như bị phác họa. Ngứa, lại có chút tê tê.
Giọng của Lâm Dương tiến lại gần hơn: “Ân Lộ về rồi sao?” Diêm Tư không hề tỏ vẻ gì, chỉ thoáng liếc tôi, yết hầu anh khẽ động. Không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Phòng tiếp khách, sau ghế sofa, và một người thứ ba đột ngột xông vào… Đây vốn dĩ là bối cảnh cho cảnh play của Lâm Dương và nữ chính cơ mà! Sao thế này? Tự nhiên cảm thấy hồi hộp, adrenaline tăng vọt. Tôi nuốt nước bọt, cơ thể không tự chủ mà nóng lên.
“Kỳ lạ. Điện thoại vẫn ở đây.” Lâm Dương lẩm bẩm, giọng nói gần như ngay bên tai — anh ấy ngồi xuống sofa rồi. Chỉ cần nhìn ra phía sau một cái là sẽ thấy tôi mặt đỏ bừng, bị Diêm Tư đè ở dưới. Chết tiệt, kích thích một cách khó hiểu. Không trách được tại sao anh ấy lại nghiện.
Diêm Tư vẫn đang vật lộn với khóa quần, động tác vốn kìm nén giờ trở nên mạnh bạo hơn. Tôi phải cắn chặt môi dưới để không phát ra âm thanh kỳ quặc. Lâm Dương gọi thư ký: “Hả? Không thấy cô ấy ra ngoài à?”
Âm thanh da ghế sofa cọ xát vang lên, tôi thấy Lâm Dương đứng dậy, rồi như cảm nhận được điều gì, anh ấy từ từ quay đầu lại. Ngay lúc nguy cấp, tôi cảm nhận được lực kéo phía dưới bỗng dưng buông lỏng. Tôi vội đẩy Diêm Tư ra.
Biểu cảm của Lâm Dương như bị đông cứng, ánh mắt anh ấy di chuyển qua lại giữa tôi và Diêm Tư, đầy cứng ngắc. Giọng nói như phủ băng: “Hai người đang làm gì?”
Diêm Tư kéo khóa quần lại, đứng dậy một cách chậm rãi, thái độ điềm tĩnh, giọng nói từ tốn: “Lâm tổng, vừa rồi khóa quần của tôi và cúc áo của Ân tiểu thư không cẩn thận mắc vào nhau.”
Tại sao cái miệng của tôi lại cứ nói những lời không giống người bình thường vậy chứ?
Diêm Tư và nữ chính đều bị sa thải. Lúc rời đi, nữ chính mắt đỏ hoe, nhìn tôi mà nói: “Ân tiểu thư, giờ cô hài lòng chưa?”
Hài lòng cái quái gì! Tôi đã hiểu, chỉ cần ở gần Lâm Dương và nữ chính, mọi chuyện tự nhiên sẽ rơi vào đúng cái cốt truyện đã được định sẵn, khiến tôi phải đóng vai trò pháo hôi độc ác. Phải tránh xa họ càng sớm càng tốt.
Để đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi quyết định không nhắc đến chuyện hủy hôn nữa mà chuẩn bị bỏ trốn. Dù sao thì cũng chỉ cần một thời gian ngắn, khi Lâm Dương và nữ chính xác định mối quan hệ, anh ấy sẽ chủ động đến tìm tôi để hủy hôn. Đến lúc đó, chỉ cần bảo nhà Ân cử ai đó thay mặt tôi đồng ý là xong.
Vừa về đến nhà, còn chưa kịp kéo vali ra, Lâm Dương đã tới. Tôi ngẩn người: “Anh không phải còn hai cuộc họp và một buổi đàm phán sao?”
“Đã hủy hết rồi. Đến để ở bên em.” Anh ấy nói như không có gì. Còn tôi thì như sét đánh giữa trời quang.
“Không cần đâu… anh cứ bận việc của anh đi, tôi thì…”
“Ân Lộ.” Anh tiến gần thêm hai bước. “Lần hẹn hò trước đã là tuần trước rồi. Em quên rồi à? Chúng ta đã nói rõ rồi mà.” Giọng anh càng lúc càng như uất ức.
Sao tôi quên được, chúng ta đã nói sẽ xây dựng mối quan hệ thân mật trước hôn nhân, bắt đầu từ nắm tay, ôm, rồi hôn…
“Muốn hôn em. Lần trước, hôn chưa đủ.”
Tim tôi lỡ một nhịp, rồi bắt đầu đập loạn xạ. Tôi hoảng loạn lùi một bước, nhưng phía sau là giường, không còn đường lui.
“Không, không được…” Một người như tôi, mang mùi pháo hôi đậm đặc, sao dám động vào nhân vật chính công chứ!
Ánh mắt Lâm Dương tối sầm lại, anh trực tiếp đè xuống.
“Chỉ hôn một cái thôi, không làm gì khác… phía dưới sẽ không mắc vào nhau nữa.” Mấy chữ cuối mang theo chút bực bội, đầy ghen tuông.
Tôi sững người, chưa kịp phản ứng thì đã bị anh tranh thủ cơ hội, mạnh mẽ hôn lên môi. Lý trí và cơ thể bắt đầu cuộc chiến dữ dội. Cơ thể nói, thoải mái quá, muốn tiếp tục. Lý trí thì không ngừng lải nhải như tụng kinh: Dùng nhíp cũng không ghép lại được, dùng nhíp cũng không ghép lại được…
Lâm Dương bắt đầu được nước lấn tới.
“Đều là da thịt cả, môi hôn được thì chỗ khác cũng thế.”
“Môi mỏi rồi, anh có thể dùng chỗ khác để hôn không?”
“Vợ ơi, anh chỉ muốn chạm một chút thôi…”
Tôi rên rỉ: “Không muốn.”
Nghe có vẻ giống như từ chối nhưng lại như đang mời gọi, khiến Lâm Dương càng thêm phấn khích.
Ngay lúc sắp xảy ra chuyện lớn, cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ.
Quản gia già bên ngoài điềm tĩnh lên tiếng: “Tiểu thư, có khách tìm cô.”
Tôi không nhớ tối nay có hẹn ai: “Ai… ai vậy?”
“Anh ta nói mình tên là Diêm Tư.”
Tôi sững người, lập tức bật dậy. Lâm Dương nắm lấy cổ tay tôi: “Không được đi.”
Nếu không rời đi ngay, tôi sợ mình sẽ phạm phải sai lầm không thể cứu vãn. Dù Lâm Dương nhanh, nhưng kỹ thuật hôn người của anh ấy thực sự khiến tôi suýt mất hết lý trí.
“Buông em ra.”
Tôi dùng chút sức mạnh, hất mạnh tay anh ra. Giả vờ không thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc và tổn thương của anh, tôi cuống cuồng bước xuống giường, lao ra khỏi phòng.