Luyến Tiếc

Ban hôn



Chương 2: Ban hôn

Chuyện này sau khi bẩm báo bệ hạ, có vẻ như thủ phạm gây thương tích cho Thái tử chính là Tiêu Trạch.

Nhưng Tiêu Trạch là ai, bệ hạ coi hắn con trai, sủng ái chỉ tăng thêm.

Bệ hạ, nghe vậy, không những không tức giận mà còn vui mừng khôn xiết, khen ngợi cách tiếp cận và chiến lược của Tiêu Trạch.

Người khoát tay, bảo thái giám nhanh chóng tìm ta vào cung.

Ta vào cung, hành lễ với bệ hạ: “Thần nữ Tống Thời Khanh, tham kiến bệ hạ.”

Bệ hạ kéo tay ta, nói cho ta biết Tiêu Trạch thầm mến ta như thế nào, động tâm như thế nào, nghĩ tới ta là trằn trọc ngủ không yên như thế nào, lại hao tổn tâm cơ động tay động chân trên túi hương và tú cầu như thế nào.

Ngài thêm mắm dặm muối nói, hoàn toàn quên mất chuyện Thái tử bị thương.

Cuối cùng bệ hạ trịnh trọng hỏi ta: “Ngươi ý như thế nào? Nếu cũng có ý với hắn, trẫm liền lập tức hạ chỉ, tứ hôn cho hai người.”

Toàn bộ chuyện này quá mức ly kỳ, không biết như thế nào, liền phát triển thành Tiêu Trạch thích ta, còn tới hỏi ý kiến của ta.

Ta còn có ý kiến gì, ta đối với hôn sự này quá đỗi hài lòng!

Ta “Không có ý kiến” bốn chữ muốn lập tức nói ra, ai ngờ phía sau truyền đến một giọng nói trong trẻo:

“Nhi thần có ý kiến.”

Ta quay đầu, đối diện với ánh mắt sâu kín của Thái tử.

Thái tử chống nạnh, được người đỡ, khập khiễng đi lên phía trước, nhìn ta: “Bổn Thái tử bị đập thê thảm như vậy, Tống cô nương định không quan tâm sao?”

Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Định vui vẻ thành thân sao?”

Ta vội vàng tiến lên thân thiết hỏi: “Điện hạ, ngài không sao chứ?”

“Nghiêm trọng.”

Thái tử ôm ngực: “Rất nghiêm trọng, sợ là sắp đổ bệnh rồi.”

Xong rồi xong rồi, Thái tử đây là muốn gây rắc rối rồi.

Ta quá sợ hãi: “Đã lâu nghe nói Thái tử cưỡi ngựa bắn cung đều tốt, là dũng sĩ Đại Tề nhất đẳng, thần nữ nghĩ điện hạ tuy bị thùng sắt đập một cái, chắc cũng không có chuyện gì lớn.”

Ta dừng lại, cắn răng nói: “Nếu thật sự tổn hại thân thể, vậy thần nữ cũng bị thùng sắt đập một cái, để điện hạ nguôi giận?”

Thái tử gật đầu, nghiêm túc hỏi ta: “Ngươi sao biết được bản cung cưỡi ngựa bắn cung đều tốt, là dũng sĩ nhất đẳng?”

Ta: “…”

Ta nghĩ Thái tử điện hạ ngươi, có thể thật sự không có chuyện gì đi.

Tiêu Trạch tiến lên ngắt lời Thái tử: “Điện hạ, nếu sau này Khanh Nhi là thê tử của thần, chuyện của Khanh Nhi khi đó chính là chuyện của thần.”

“Điện hạ bị đập, thần ngày đêm sợ hãi, nếu còn có bệnh, thần chết trăm lần cũng khó chuộc tội. Ngày sau thần thành thân, cùng thê tử, vì điện hạ tìm danh y khắp thiên hạ, để bảo vệ quý thể điện hạ an khang.”

Hào phóng, khéo léo, không kiêu ngạo không xu nịnh.

Không hổ là Tiêu Trạch.

Nhưng Thái tử nghe xong lời này, lại tiến lên một bước, gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Trạch.

“Khanh Nhi, cũng là cho ngươi gọi?”

Ta nhất thời nghẹn lời.

Năng lực nắm bắt trọng điểm của Thái tử luôn không thể tưởng tượng nổi.

Tiêu Trạch mỉm cười: “Tại sao không gọi được? Thời Khanh là thê tử của thần, chẳng lẽ thần gọi không được, điện hạ gọi được sao?”

Thái tử không cam lòng yếu thế: “Phụ hoàng còn chưa tứ hôn, ngươi ăn nói như vậy, không khỏi quá mức phóng đãng, đem thanh danh Tống cô nương đặt ở đâu?”

Hai người giương cung bạt kiếm, bệ hạ vội vàng hòa giải:

“Đừng cãi nữa, Thái tử quá mức chú trọng lễ tiết rồi! Không phải là còn chưa tứ hôn thôi sao, trẫm hiện tại tứ hôn không phải xong rồi sao?”

Nói xong bệ hạ đi tới trước bàn, cầm bút bắt đầu viết thánh chỉ.

“Nhi thần không phải có ý này…”

Thái tử theo bản năng kêu một tiếng, thấy bệ hạ không ngừng bút, liền đột nhiên kêu bi thương một tiếng, ôm ngực ngã xuống đất rồi hôn mê bất tỉnh.

Bệ hạ sợ tới mức vội vàng gác bút đứng dậy, lảo đảo tiến lên đỡ Thái tử dậy.

Trong cung gọi thái y, đỡ thái tử, nhất thời loạn thành một đoàn.

Ta cũng sợ tới mức mất hồn, sợ Thái tử thật sự bị đập hỏng, đứng một bên không dám nhúc nhích.

Nhưng lúc Thái tử được nâng lên, ta đột nhiên nhìn thấy mí mắt hắn khẽ nhếch, khóe miệng gợi lên một nụ cười giảo hoạt.

Kỳ quái, rất kỳ quái.

Thái tử đúng là người kỳ quái nhất mà ta từng gặp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.