Luyến Tiếc

Tuyển phu



Chương 1: TUYỂN PHU

Vì muốn gả cho Tiêu nhị công tử, ta trăm phương ngàn kế buộc nam châm lên tú cầu, lại lén bỏ khối sắt vào túi thơm mà Tiêu nhị công tử đeo bên người.

Nhưng không biết Thái tử đi ngang qua đầu óc bị cái gì, ôm cái thùng sắt đứng bên cạnh xem náo nhiệt.

Tú cầu chứa nam châm từ trên lầu rơi xuống, thẳng đến thùng sắt trong lòng Thái tử.

Một tiếng nổ lớn.

Thái tử đứng không vững, ngã xuống đất bị thùng sắt đập gần ch.et.

Thái tử bị thương, chuyện lớn chuyện lớn.

Bệ hạ đặc biệt coi trọng việc này, phái chỉ huy sứ Cẩm Y vệ – Tiêu Trạch tra rõ đến cùng.

Tiêu Trạch, nhị công tử trung nghĩa hầu, ôn nhuận như ngọc, lại làm việc trong Cẩm Y Vệ.

Cũng chính là Tiêu nhị công tử ta định dùng nam châm dán tú cầu lên.

Nhưng chuyện của Thái tử… có cái gì để tra?

Con trai ông ta đứng không vững trên đôi chân của mình, chuyện này cũng có thể do người khác?

Tiêu Trạch tra xét nửa ngày, lại thật sự phát hiện ra manh mối.

Hắn len lén lẻn vào khuê phòng của ta vào một đêm trăng thanh gió mát, che cái miệng sắp thét chói tai của ta, ý bảo hắn sẽ không làm xằng bậy.

Ta gật đầu, kiềm chế tâm trạng muốn làm bậy của mình, hỏi hắn: “Tiêu đại nhân, đêm khuya ngài tới chơi, có việc gì sao?”

Tiêu Trạch gật đầu nói: “Có chuyện, ta phát hiện vết thương của Thái tử có điểm đáng nghi.”

Lòng ta hồi hộp.

Hắn dừng một chút, nhìn về phía ta: “Ta phát hiện nam châm trên tú cầu của ngươi, có thể đập vào thùng sắt trong lòng điện hạ.”

Hắn đi vài bước, hạ giọng nói: “Nói cách khác, lần này Thái tử bị thương, ngươi chính là thủ phạm.”

Ta:”???”

Ta sợ tới mức liên tục xua tay: “Không phải chứ Tiêu đại nhân, Thái tử bị thùng sắt đập, chứ không phải bị tú cầu của ta đập.”

Tiêu Trạch không để ý đến nghi vấn của ta, hỏi ta: “Tống cô nương, vì sao cô trăm phương ngàn kế buộc nam châm lên tú cầu, chẳng lẽ là biết Thái tử vào lúc đó tay cầm thùng sắt, muốn dùng cái này mưu đoạt vị trí Thái tử phi?”

Ta thật cảm ơn hắn, ta đoán làm sao được mạch não kỳ lạ của Thái tử.

Ta phủ nhận: “Tiêu đại nhân, ta tuyệt đối không có ý này.”

Tiêu Trạch suy nghĩ một chút, gật đầu: “Tống cô nương không cố ý mưu hại Thái tử, vậy việc này là trùng hợp.”

Ta điên cuồng gật đầu.

Nhưng sau đó Tiêu Trạch lại lộ ra biểu tình khó xử: “Nhưng chuyện này, ta lại không thể không thành thật bẩm báo bệ hạ, vậy nên làm thế nào cho phải?”

Ta muốn giải thích. Nhưng không đợi ta mở miệng, hắn lại tiếp tục nói: “Ta có một kế sách, không biết có được không?”

Ta vội nói: “Tiêu đại nhân cứ nói.”

Tiêu Trạch nói: “Kỳ thật ta cũng có thói quen đeo thiết thạch.”

Ta: “Cái gì?”

Tiêu Trạch cúi đầu, cởi túi thơm tùy thân đeo xuống, đặt ở lòng bàn tay ước lượng một chút, sau đó cởi túi thơm ra, đổ lên bàn.

Kết quả trong túi thơm rơi ra hai khối thiết thạch nho nhỏ.

Viên hình trăng lưỡi liềm kia ta biết, là ta lén bỏ vào.

Vậy viên kia…

Chẳng lẽ Tiêu Trạch… thật sự có thói quen mang theo khối sắt sống qua ngày?

Ta ngẩng đầu nhìn Tiêu Trạch, từ trong mắt hắn, ta cũng thấy được một tia kinh ngạc thoáng qua.

Nhưng Tiêu Trạch một giây sau liền như thường, mở miệng nói: “Tống cô nương, hai khối thiết thạch này, là ta cố ý bỏ vào, để hấp dẫn tú cầu. Việc này cùng Thái tử, không hề liên quan.”

“Đến lúc đó ta và cô giả ý thành thân, việc này coi như chấm dứt.”

“Ta tuyệt đối không có ý cháy nhà hôi của, chỉ là vì giải quyết khẩn cấp của cô nương. Nếu cô nương cảm thấy không ổn, vậy…”

“Được được được!”

Ta sợ Tiêu Trạch một giây sau bỏ chạy, vội vàng đồng ý.

Dù sao Tiêu Trạch cũng không nói sai.

Thực tế đúng là như vậy.

Ta cảm giác Tiêu Trạch giống như thở phào nhẹ nhõm, theo đó lộ ra một nụ cười nhợt nhạt với ta.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.