Ta cảm thấy ta có thể không ngủ hai ba đêm.
Ừm, bởi vì Tiêu Trạch!
Ta tự hỏi mình bắt đầu thích Tiểu Trạch từ khi nào.
Kỳ thật chuyện này ta cũng không rõ lắm, ta chỉ cảm thấy, thích Tiêu Trạch, giống như từ nhỏ là như thế.
Ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm giác chính là lần đầu tiên ta gặp Tiêu Trạch ở ngự hoa viên.
Từ sau lần đầu gặp gỡ đó, cuộc đời của ta, trong lòng của ta giống như có thêm một người.
Trinh Ninh năm 37.
Đầu thu năm đó, ta theo mẫu thân tiến cung, lúc đi ngang qua ngự hoa viên, ta ham chơi chạy tới bên hồ, đưa tay với nhánh cây bên hồ, vòng tay không cẩn thận rơi xuống.
Lúc đó ta còn rất nhỏ, oa một tiếng khóc.
Mẫu thân theo tiếng mà chạy tới, quát lớn: “Cung cấm, khóc cái gì!”
Ta càng khóc to hơn.
Kỳ thật ta biết, đây không phải vòng tay quý báu gì, thật sự không đáng khóc thành như vậy.
Nhưng đây là vú nuôi của ta đưa cho ta.
Mẫu thân ta cũng không phải rất thích ta. Ta từ nhỏ là do vú nuôi nuôi lớn. Sau đó vú nuôi bệnh nặng, trước khi lâm chung đem vòng tay bà ấy đeo bên người tặng cho ta.
Đối với ta mà nói, nó cùng di vật mẫu thân ta tặng cho ta, độc nhất vô nhị.
Nó rơi xuống hồ, ta vốn rất sốt ruột, nhưng mẫu thân trách cứ ta, ta lại càng ủy khuất.
Lúc ta sinh ra, còn có một đệ đệ, hai người chúng ta là long phượng thai.
Tuy nhiên, đệ đệ của ta đã ch.ế.t vì bệnh phổi khi còn nhỏ, mẫu thân vô cùng đau buồn, cho rằng ta đã gi.ế.t đệ đệ.
Lúc bà ấy sinh thai đôi, bởi vì khó sinh, cho nên đến nay dưới gối chỉ có một nữ nhi là ta.
Chính vì thế, bà ấy mới cảm thấy sinh ta dẫn đến đệ đệ bệnh ch.ế.t, cũng là sinh ra ta, mới khiến cho bà ấy không thể mang thai được nữa.
Từ nhỏ bà ấy đối với ta cũng không phải rất thân cận, nếu không phải thật sự cần mang theo gia quyến, bà ấy cũng sẽ không mang ta ra cửa.
Ta từ nhỏ đã ở cùng một chỗ với vú nuôi.
Nhưng hôm nay, vòng tay vú nuôi để lại cho ta rơi vào trong hồ, ta vốn khổ sở, mẫu thân lại quát lớn ta, ta liền nhớ tới những năm tháng bị lạnh nhạt kia.
Ta càng khổ sở, khóc càng thêm tê tâm liệt phế.
Sau đó mẫu thân tìm người, che miệng của ta lại, mang theo ta đang giãy dụa vội vàng rời đi.
Nhưng đúng lúc ta nản lòng với vòng tay này, Tiêu Trạch xuất hiện.
Lúc đó hắn mới bảy tám tuổi nhưng thân hình cao ngất, mặt mày trắng trẻo.
Hắn từ trên núi giả ở hậu hoa viên nhà ta nhảy xuống, nhìn ta khổ sở trong bụi cây, cười cười: “Ngươi chính là Tống muội muội.”
Ta nhìn hắn một cái, cũng không biết hắn là ai.
Ta nghiêng đầu, căn bản không muốn nói chuyện với hắn.
Đối với sự lạnh lùng của ta, hắn cũng không để ý, mà vòng tới trước mặt ta, ngồi xổm xuống, vươn bàn tay về phía ta.
Trên bàn tay đặt một cái vòng tay có vẻ cũ nát, phía trên sơn vàng mài mòn rất nhiều, thoạt nhìn có lẽ rất tinh xảo nhưng hoa văn cũng hơi có chút mơ hồ.
Đây là vòng tay của ta.
Ta ngạc nhiên mở to hai mắt, đặt vòng tay trên tay, đợi nhiều lần xác nhận nó chính xác trở lại tay ta, ta mới nhớ tới vị ân nhân này.
Ta nghĩ lúc đó ta có vẻ hơi kích động.
Bởi vì ta không kìm được, ôm lấy chàng trai trước mặt.
Còn hôn lên má chàng trai một cái.
Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy một chàng trai đẹp trai đỏ mặt.
Trong nháy mắt đó, ta tựa như cảm nhận được âm thanh trái tim ta đang đập rất nhanh.
Ta nghĩ, lòng ta rung động rồi.