Ta đã không biết giờ phút này trong đầu của ta đang suy nghĩ cái gì.
Bùm một tiếng, nổ tung trong đầu ta.
Tiêu Trạch, hắn đang nói cái gì?
Hắn đang thổ lộ sao?
Hắn nói muốn thành thân với ta, là nghiêm túc?
Không đúng không đúng, rõ ràng ngay từ đầu, là ta bỏ khối sắt vào túi thơm của hắn.
Là ta cầm tú cầu mang theo nam châm ném xuống.
Là ta dự định lừa cưới Tiêu Trạch.
Tiêu Trạch thấy ta sững sờ tại chỗ, cười cười, nói với ta: “Cô cảm thấy trong tú cầu kia, có mấy khối nam châm?”
Ta rụt rè giơ một ngón tay ra.
Tiêu Trạch lắc đầu: “Là hai khối.”
Ta hoàn toàn mơ hồ.
Hắn nói với ta: “Một khối là của ta.”
“Tống Thời Khanh, ngày đó trong túi hương khối sắt, có một khối là ta tự mình bỏ vào.”
“Ta biết.”
“Cô sẽ ném tú cầu, cho nên đặt một cục nam châm khác vào tú cầu. Vậy là trong tú cầu của cô có hai nam châm, một của cô, một của ta.”
“Lúc ta mới điều tra vụ án còn đang nghi hoặc, vì sao trong tú cầu lại có hai khối nam châm, sau đó ta nghĩ, có khả năng, cô nương kia cũng thích ta chăng.”
Hắn thấy ta thất thần không nói lời nào, đột nhiên tiến lên, ở bên tai ta nhẹ nhàng nói: “Cô còn không hiểu sao?”
“Tống Thời Khanh, là ta thích cô đấy.”
“Rất thích rất thích.”
Đợi đã.
Đợi đã.
Tiểu Trạch đang nói cái gì?
Hắn nói nam châm trong tú cầu, hắn đặt một viên, ta đặt một viên.
Hắn nói về miếng sắt trong túi thơm của hắn, hắn đặt một khối, ta đặt một khối.
Hắn nói hắn thích ta.
Nhưng tại sao đã như vậy, sự tình còn có thể thất bại sao?
Tại sao?
Đúng, Thái tử!
Ta hỏi Tiêu Trạch: “Vậy Thái tử…”
Hắn ngắt lời ta: “Thái tử, đó là một tai nạn.”
“Thái tử thích cho lợn ăn, cô quên rồi sao?”
A đúng, thái tử thích cho lợn ăn.
Tiêu Trạch một câu chuyển hướng Thái tử, lại hỏi: “Vậy Tống cô nương, ta đoán đúng không? Cô nương ta thích có thích ta không?”
Ta ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt nóng bỏng của Tiêu Trạch.
Ta chưa bao giờ thấy hắn như vậy.
Tiêu Trạch trong trí nhớ của ta, hoặc là ôn nhuận như ngọc, hoặc là khiêm tốn nhã nhặn.
Hoặc có thể ầm ĩ như lời đồn, khiến người ta nghe danh đã sợ ch.ế.t khiếp.
Hắn bây giờ, tuy là một thân mỏi mệt, nhưng trong mắt lại nhiệt tình như lửa.
Ta nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó. Ta chợt bừng tỉnh, ta phát hiện hình như mình có chút ngốc.
Có thể là bị Tiêu Trạch làm cho choáng váng đầu óc, ta cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, thế nhưng kiễng mũi chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi Tiêu Trạch.
Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ xưa nay tàn nhẫn, giờ phút này bỗng dưng cứng đờ.
Ta rời khỏi môi hắn, dùng cánh tay vòng lấy cổ Tiêu Trạch, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt phiếm hồng của hắn, hỏi:
“Ngài nói xem?”