Luyến Tiếc

Đồ ngốc



Chương 7:

Mấy ngày nay ở kinh thành không yên ổn lắm.

Tiêu Trạch lúc trước nói cho ta biết, mấy ngày nay không được ra ngoài. Sau khi ta nghe ngóng mới biết, nguyên lai là Cửu Vương bệ hạ mấy ngày trước bị người ám sát, thích khách đến nay vẫn không rõ tung tích.

Tiêu Trạch mấy ngày nay rất mệt mỏi, Cẩm Y Vệ phá án xưa nay nhanh như tia sét, nhưng lần này lại nhiều ngày không thấy hiệu quả.

Nhưng mặc dù hắn mỗi ngày bôn ba qua lại, cũng luôn bớt chút thời gian đến thăm ta.

Thành Đông mới mở cửa hàng điểm tâm, thành Tây mới lên nguyên liệu mới, hắn đều tìm cho ta.

Ta rất thích Tiêu Trạch, cũng rất muốn gặp hắn, nhưng nếu hắn chỉ vì báo cái gì mà rơi xuống hố tuyết, ta nghĩ chuyện này cũng không cần phải như thế.

Hôm nay Tiêu Trạch lại tới, hắn cầm hoa hồng tô, đặt ở trên bàn, hàn huyên vài câu, liền xoay người muốn rời đi.

Ta thật ra rất đau lòng cho Tiêu Trạch, bệ hạ sủng ái Cửu Vương, Cẩm Y Vệ làm việc bất lực, bệ hạ giận lôi đình nhiều ngày, áp lực của Tiêu Trạch nhất định rất lớn.

Tựa như hôm nay, trên khuôn mặt trắng nõn của hắn dường như bị phủ một tầng bụi mỏng manh, thoạt nhìn tiều tụy không ít.

Ta nhìn trong phòng càng ngày càng nhiều nguyên liệu mới, đủ loại đồ chơi nhỏ, bánh ngọt căn bản ăn không hết.

Nhìn khuôn mặt mệt mỏi không chịu nổi của hắn, liền nói với hắn: “Tiêu đại nhân, nếu ngài bận rộn, ngài không cần ngày ngày đến đây.”

Tiêu Trạch lập tức dừng bước, hắn xoay người, nhìn về phía ta: “Vậy theo Tống cô nương thấy, vì sao ngày nào ta cũng đến đây?”

Điều này khiến ta ngẫm lại, ta nói: “Chẳng lẽ Tiêu đại nhân, là vì báo ân sao? Chuyện lúc trước, ta hoàn toàn quên hết, hơn nữa đó cũng chỉ là trùng hợp, không tính là ân gì cả.”

Ta cúi đầu xuống.

Ta chắc chắn không muốn hắn đến đây mỗi ngày.

Dù sao thì hắn cũng chỉ muốn trả ơn thôi.

Báo ân báo ân, ngày qua ngày, quấy nhiễu tiếng lòng ta, làm hại ta ăn không yên, ngủ không ngon..

Ta hiện tại có chút không muốn cùng Tiêu Trạch thành thân.

Nếu hắn chỉ vì báo ân, ta đây gả cho hắn cũng chỉ là giả.

Ta hiện tại hiểu được, đồ giả, nghĩ cũng là nghĩ không công.

Ta thà không muốn.

Tiêu Trạch như hiểu ý ta, trầm mặc một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn ta:

“Tống Thời Khanh, có phải cô bị ngốc rồi không?”

Ta không hiểu.

Hắn cũng trầm mặc.

Hồi lâu sau, trong phòng cũng không có ai nói chuyện.

Ta nhịn không được, mở miệng nói: “Ý của ta là, ta sợ ngài phiền toái…”

Hắn đột nhiên mở miệng hỏi ta: “ Cô đã từng thích người nào chưa?”

Cứu với!

Mặt ta thoáng cái đỏ bừng.

Ta vẫn gật đầu thành thật.

Hắn nói: “Ta cũng có thích một người, nhưng nàng ấy có vẻ hơi ngốc.”

“Ồ.”

Ta trả lời một cách mơ hồ.

Đợi đã, đồ ngốc?

Hình dung này sao lại quen thuộc như vậy?

Ta hỏi: “Vậy người ngài thích trông như thế nào?”

Ta nhớ hình như đã qua rất lâu rất lâu, lâu đến mức dường như thời gian đều ngưng lại

Ta nghĩ đi nghĩ lại tám trăm lần, tự hỏi liệu những lời ta nói có vấn đề gì không.

Ta cố lấy dũng khí, vừa định nói một tiếng ta đường đột, ai ngờ sau một khắc sau thanh âm của Tiêu Trạch vang lên.

Hắn nói: “Nhìn giống như cô.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.