Chương 5: Đại ơn
Sau khi bệnh của Thái tử khỏi hẳn, hắn liền bắt đầu bận rộn hơn.
Tuy rằng ngày đó ta vuốt mông ngựa Thái tử có chút hàm ý, nhưng không thể không thừa nhận, Thái tử đích thật là thái tử tốt, yêu thương dân.
Thái tử từ năm sáu tuổi nhập chủ Đông cung tới nay, đọc sách vẫn luôn khắc khổ cần cù, thiếu phó đối với hắn cũng là khen ngợi có thừa.
Sau đó vào triều đường, thương cảm dân tình, liêm khiết thanh chính, danh tiếng hiền năng truyền rộng hậu thế.
Có lẽ là ngày đó ta thay Tiêu Trạch vuốt mông ngựa Thái tử quá thuận tai, trong khoảng thời gian này Thái tử tuy rằng bận rộn không rảnh truyền triệu ta, nhưng vẫn thường xuyên tặng vài thứ cho ta, có lẽ là tới biểu đạt lòng biết ơn.
Hôm nay Thái tử đưa bánh hoa quế, tiểu thái giám tới đưa đồ nói, đây là Thái tử tự tay làm, bảo ta cần phải cẩn thận thưởng thức.
Ta liên tục đồng ý, trở về tắm rửa, dâng hương, thay y phục. Sau khi quá trình này qua đi, ta vừa định thưởng thức, Tiêu Trạch đến.
Mấy ngày gần đây Tiêu Trạch giống như có chút mệt mỏi, cả người gầy đi không ít, đáy mắt cũng phiếm màu hồng nhàn nhạt.
Hắn nói với ta, gần đây trong kinh thành không được thái bình, bảo ta không nên chạy ra ngoài.
Ta hỏi hắn có chuyện gì.
Tiêu Trạch không trả lời ta, mà giương mắt nhìn ta: “Cẩm y vệ gần đây bề bộn nhiều việc, bệ hạ cũng không rảnh xử lý chuyện khác, có lẽ việc thỉnh cầu chuyện tứ hôn, phải trì hoãn.”
Lòng ta đương nhiên rất thất vọng, ta cảm thấy Tiêu Trạch hối hận.
Bệnh của Thái tử đã tốt, bệ hạ bây giờ cũng không có ý muốn truy cứu.
Vốn Tiêu Trạch nói muốn lấy ta, chính là vì trốn tránh sự trừng phạt của bệ hạ.
Chỉ là làm một việc giúp ích cho một bằng hữu thôi.
Tất nhiên, ta và Tiêu Trạch vẫn chưa được coi là bằng hữu.
Chỉ có thể nói người này, cổ đạo nhiệt tình.
Hiện tại bệ hạ không truy cứu, Tiêu Trạch đương nhiên kéo dài, cuối cùng không giải quyết được gì.
Lòng ta đau khổ cực kỳ.
Nhưng ta không biểu hiện ra ngoài.
Ta cười nói: “Không có việc gì không có việc gì, vốn cũng chỉ là giả thành thân thôi. Hôm nay bệ hạ đã quên mất chuyện này, chúng ta cũng nên bỏ qua chuyện này đi.”
Khóe miệng Tiêu Trạch cứng đờ, hắn có lẽ không nghĩ tới ta sẽ nói như vậy.
Ta từ trong ánh mắt Tiêu Trạch còn đọc được một tia mất mát.
Nhưng ngay sau đó ta vội vàng lắc đầu.
Tiêu Trạch sao có thể thất vọng chứ, hắn hẳn là phải vui mừng mới đúng.
Rõ ràng chính là trong lòng ta rất thất vọng, cho nên nhìn ai cũng thấy thất vọng.
Tiêu Trạch nhìn ta hồi lâu, đột nhiên cười cười, hỏi: “Tống cô nương, cô có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi nào không?”
Ta gật đầu: “Đương nhiên ta nhớ, Trinh Ninh năm 37, vòng tay của ta rơi xuống hồ trong ngự hoa viên, là Tiêu đại nhân giúp ta tìm được.”
Tiêu Trạch lắc đầu: “Thật ra ta đã sớm gặp cô rồi.”
Ta: “Hả?”
Tiêu Trạch đi tới trước cửa sổ, đưa lưng về phía ta, gió nhẹ từ cửa sổ thổi tới, làm cho y phục của hắn hơi lay động.
Hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, làm như đang hồi tưởng điều gì đó.
“Ta nhớ mùa đông năm Trinh Ninh thứ 34, Tống phu nhân mang theo con gái vào cung, thỉnh an Chung quý phi, đi qua Khánh An môn.”
“A…”
Có chuyện này à.
Ta vò đầu bứt tai suy nghĩ thật lâu, cũng không tìm ra một chút manh mối nào về chuyện này.
Tiêu Trạch không nhìn ta, tiếp tục nói:
“Ngày đó tuyết rất lớn, cô mặc một thân áo đỏ, búi hai búi tóc, lôi kéo tay mẫu thân, không cẩn thận giẫm vào trong hố tuyết, suýt nữa ngã nhào. May mà Tống phu nhân nhiều năm tập võ, nhanh tay lẹ mắt, đem cô kéo lên.”
A, không đúng rồi, ta trong miêu tả của Tiêu Trạch vì sao thoạt nghe ngu ngốc vậy?
Sau đó qua hồi lâu, Tiêu Trạch vẫn không nói gì.
Ta không nhịn được hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…”
Tiêu Trạch xoay người: “Sau đó ta phát hiện, hố tuyết kia, là Cửu Vương đào, vì giáo huấn ta mà đào.”
Hắn cười: “Thật ra ta còn phải cảm ơn cô, nếu không người rơi vào hố tuyết đó chính là ta.”
Ta hơi mơ hồ.
Nói như vậy, ta ngược lại trở thành đại ân nhân của Tiêu Trạch?
Ta vẫn không rõ, chỉ nghe Tiêu Trạch nói tiếp: “Ơn này, ta sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Ta bị Tiêu Trạch làm cho có chút ngượng ngùng, vì thế ta khoát tay: “Ây da, không sao không sao, ta đã quên rồi.”
“Nhưng ta không dám quên.”
Tiêu Trạch tiến lên một bước.
Ta sửng sốt.
Hắn đang làm gì vậy?
Ta vô thức lùi lại.
Hắn lại tiến lên một bước, cách ta một chút: “Cho nên Tống cô nương gặp khó khăn, ta làm sao có thể không giúp?”
Ta hỏi: “Vậy theo ý Tiêu đại nhân thì sao?”
Tiêu Trạch đáp: “Hôn sự này, vẫn phải được thực hiện.”
Có chuyện gì vậy?
Như thế giống như nếu ta nói không được, ngược lại thành lỗi của ta?
Người bị đẩy tới đây, vì thế ta cũng chỉ đành gật đầu: “Vậy được.”
Tiêu Trạch vẫn ôn hòa cười.
Kỳ thật Tiêu Trạch trong tin đồn, thủ đoạn tàn nhẫn, là chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ người trong kinh thành nghe danh đã sợ chế.t khiếp.
Thế nhưng ta lại có cảm giác như Tiêu Trạch, vẫn luôn giống như một khối nhuyễn ngọc ôn tồn ở trong lòng bàn tay.
Xem ra, chắc cũng có chỗ tám bậy rồi.
Tiêu Trạch đứng dậy muốn đi, lúc gần đi nhìn thoáng qua bánh ngọt đặt ngay ngắn trên bàn ta, hắn nhìn trang sức mạ vàng kia, hỏi: “Thái tử thưởng?”
Ta gật đầu: “Tiêu đại nhân không hổ là Cẩm Y Vệ, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra. Thái tử nói, đây là hắn tự tay làm.”
Tiêu Trạch nhìn bánh ngọt, cầm lấy một miếng, trong mắt suy tư một lát, lại buông xuống, nói với ta: “Thái tử kim tôn ngọc quý, tay nghề của hắn, ta nghĩ có lẽ sẽ không ngon như vậy.”
Tiêu Trạch nhẹ nhàng buông những lời này, liền quay người rời đi.
Ta vừa nghĩ, thật đúng là.
Thái tử mỗi ngày sống an nhàn sung sướng, hắn làm ra đồ vật khẳng định có chút khó ăn.
Cho nên ta nhanh trí không ăn, đem nó đặt ở trước hồ cung phụng, ngày ngày quỳ lạy.
Để tạ ơn Thái tử ban thưởng.