Chuơng 4: Thái tử bệnh nặng
Ta theo thái y đến Đông Cung.
Thái tử nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt.
Nghĩ đến Thái tử bệnh rất nặng, mặt đều bong da.
Dù sao nếu không phải ta đặt nam châm lên tú cầu, Thái tử cũng không thể bệnh thành như vậy.
Dù sao người ta chỉ muốn cho lợn ăn một chút thôi, không ngờ chuyện này lại thành ra như vậy.
Suy cho cùng, ta phải chịu trách nhiệm về bệnh tình của Thái tử.
Ta thành khẩn xin lỗi thái tử: “Điện hạ, là ta không đúng, đều là lỗi của ta.”
Thái tử đứng dậy, nhìn về phía ta: “Tống cô nương, ta có một việc muốn nói cho ngươi.”
Ta ngẩng đầu: “Điện hạ mời nói.”
Thái tử ngập ngừng một lúc lâu, rốt cục cũng mở miệng hỏi: “Ngươi biết ngày đó ta vì sao lại ôm cái thùng sắt không?”
Ta gật đầu, thề son sắt nói: “Điện hạ là vì cho lợn ăn.”
Trong nháy mắt, ta cảm giác Thái tử giống như rơi vào trong vải nhuộm, từ trên mặt hắn lại nhìn ra ngũ sắc sặc sỡ.
Sắc mặt hắn rất khó coi: “Là ai nói cho ngươi biết? Tiêu Trạch sao?”
Ta thành thật gật đầu, ta nghĩ Tiêu Trạch tốt với ta như vậy, ta cũng phải giúp Tiêu Trạch một chút.
Vì thế ta quyết định thuận tiện thay Tiêu Trạch vỗ mông ngựa Thái tử, cho nên ta thêm mắm dặm muối bỏ thêm vài câu.
“Điện hạ, Tiêu Trạch rất quan tâm ngài, ngài xem, ngài rất thích cho lợn ăn, chuyện bí ẩn này, người bình thường làm sao có thể chú ý được?”
“Còn Tiêu Trạch, hắn cẩn thận như thế, trung thành không hai, không chỉ chú ý tới, còn khuyên nhủ ta, nói ta trì hoãn đại sự của điện hạ, thật sự tội đáng chet vạn lần.”
“Tiêu Trạch nói, ta phải xin lỗi điện hạ.”
“Tiêu Trạch nói, không chỉ phải xin lỗi, còn nhất định phải để ta tự mình đến tạ tội với Thái tử.”
“Tiêu Trạch còn nói, điện hạ yêu dân như con, nếu bị ta chọc giận thì tội ác tày trời.”
Cuối cùng, ta nháy mắt mấy cái: “Điện hạ, Tiêu Trạch hỏi ngài có khỏe không?”
Sắc mặt Thái tử càng khó coi hơn.
Từ đỏ đến trắng, từ trắng đến đen, sau đó đen đến mức có chút phát tím.
Ta cảm giác Thái tử muốn nói gì đó với ta, nhưng hắn nửa chữ còn chưa kịp nói ra, liền ôm ngực hung hăng ho khan một ngụm máu.
Ta sợ đến mức vội vàng hét lên: “Thái y! Thái y! Thái tử điện hạ sắp ch.ế.t!”
Thái y lảo đảo chạy vào, sau khi bắt mạch lại thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cười nói: “Điện hạ ho hết máu bẩn ra, từ nay về sau sẽ tốt hơn.”
Ta ngây người ra.
Tiêu Trạch như một vị thần như vậy.
Hắn nói Thái tử gặp hắn, bệnh sẽ khỏi.
Nhưng ta hôm nay, chỉ nhắc tới lòng trung thành của Tiêu Trạch đối với Thái tử, đã khiến Thái tử vui mừng đến mức bệnh tật hoàn toàn biến mất.
Tiêu Trạch thật lợi hại.
Tiêu Trạch thật tốt.
Ta hình như càng thích Tiêu Trạch hơn.
Thái tử thật sự là phúc tinh của ta, hắn không ôm thùng sắt, Tiêu Trạch lại nói muốn gả cho ta, thay ta giải vây.
Nếu hắn không mắc phải căn bệnh kỳ quái này, ta làm sao có thể tới thăm hắn, hơn nữa còn gián tiếp để Tiêu Trạch chữa khỏi bệnh cho Thái tử, khiến ta hiểu được Tiêu Trạch đáng quý như thế nào.
Thái tử ơi, Thái tử à, ta thích ngươi lắm đó, Thái tử~