Máy bay gặp nạn, người ta nháo nhào nhắn tin từ biệt người thương.
Tôi thì khác, tôi mở khung chat của cái thằng tôi ghét nhất đời, gõ chữ bay như bão lốc:
“Anh mù à? Hay đầu chỉ có hai cái lỗ mũi để thở, chứ không có mắt để nhìn? Tôi thích anh rõ rành rành mà anh không nhận ra à?
Lần trước tôi giả vờ say để anh chủ động, thế mà anh đứng trơ như cột điện. Đáng đời! Hối hận cũng muộn rồi nhé.”
“Chị đây sắp được làm lại cuộc đời rồi.”
1
Cơ thể tôi lao xuống với tốc độ chóng mặt.
Thiếu oxy khiến đầu óc tê dại, toàn thân như bị rút hết sức lực.
Rầm!
Một cú xóc mạnh khiến điện thoại văng khỏi tay tôi. Theo phản xạ, tôi quờ quạng chụp lại—ai dè chụp phải thứ gì đó mềm mềm, ấm ấm.
Ơ khoan… trên máy bay thì có cái gì mềm mại thế này?
Không gian im ắng đến rợn người, bỗng vang lên một giọng nói trầm thấp, lười nhác:
“Này, em còn định nắm đến bao giờ?”
… Ai đấy? Sao vẫn còn người tỉnh?
“Điếc à? Ồ… hay là không muốn buông tay?”
Lần này giọng nói gần hơn, rõ hơn—và quan trọng nhất, nó quá quen thuộc.
Trí não trì trệ của tôi cuối cùng cũng nhận ra.
Là anh ta.
Cái người mà tôi vừa hùng hồn nhắn tin chửi rủa, giờ lại xuất hiện ngay trước mặt tôi.
Khí thế vừa nãy bay sạch.
Đến giây phút cuối cùng, tôi không thể không thừa nhận—cái vẻ bình tĩnh của mình chỉ là giả bộ.
Thật ra tôi không cam tâm chút nào.
Không cam tâm đến mức sinh ra ảo giác.
Nhưng mà… sao giọng nói này nghe vừa xa xôi, vừa quen thuộc đến lạ?
Mang theo chút non nớt của thời niên thiếu, như thể vọng về từ một thế giới đã trôi xa…
Trong lúc ý thức mơ hồ cố lục lại trí nhớ, bỗng tôi cảm nhận được một lực kéo nhẹ nơi cổ tay.
Như người sắp chết đuối bỗng bị kéo lên khỏi mặt nước, khoảnh khắc hít được hơi thở đầu tiên, tôi bừng tỉnh.
Trước mắt tôi—
Một đôi lông mày nhướn lên khiêu khích.
Một nụ cười ngông cuồng, bất cần.
Một gương mặt đẹp trai đến mức nhìn lâu dễ quên đường về.
Phỉ Xí.
Khoảnh khắc đó, mọi giác quan tưởng như đã biến mất đột nhiên ào ào quay trở lại.
Tiếng ve râm ran trong mùa hè oi ả.
Mùi gỗ ấm áp dưới ánh nắng trưa.
Giọt mồ hôi lăn dài từ trán xuống cằm, thấm vào lớp áo mỏng.
Và tôi—đang nắm chặt tay Phỉ Xí.
Đây là… ảo giác sao?
“Lâm Dĩ Gia, em định tỏ tình với tôi đấy à?”
Tôi khựng lại, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Giọng hắn nghe có vẻ đùa cợt, nhưng đáy mắt lại tối sâu thẳm.
Tôi không do dự nữa.
Khẽ cong môi, tôi đáp:
“Không phải ‘định’.”
“Mà là tôi đang tỏ tình với anh.”
“Phỉ Xí, tôi yêu anh.”
Không phải ảo giác.
Tôi mở bàn tay mình ra trước mắt.
Dưới lớp da là sắc đỏ nhạt khỏe mạnh, mạch đập rõ ràng, rành rọt.
Nắm chặt.
Thả ra.
Nắm chặt.
Thả ra.
Tôi có thể điều khiển cơ thể mình.
“Đần à? Chậc, bảo đừng cắm đầu vào sách mãi, giờ đúng là mọt sách ngốc luôn rồi.”
Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên màu xanh đậm của đồng phục Phỉ Xí.
Khoan đã…
Đây là… mùa hè năm 2016.
Năm ấy, tôi học lớp 11.
Còn Phỉ Xí, anh ấy học lớp 12.
2
Chúng tôi từ bé đã chẳng ưa gì nhau.
Tôi phát cáu với cái thái độ lông bông, bất cần đời của hắn.
Hắn thì ghét tôi cứng nhắc, khô khan, nói chuyện chẳng có tí muối nào.
Trớ trêu thay, em trai hắn – Phỉ An – lại là bạn thân nhất của tôi.
Vậy nên, tôi thường xuyên qua nhà hắn sau giờ học để làm bài tập, như hôm nay chẳng hạn.
“Đào hoa thật đấy.”
Phỉ Xí tựa lười vào cửa sổ, khẽ cười khẩy.
Tôi tò mò nhìn theo ánh mắt hắn xuống dưới.
Ở khu vườn nhỏ trước nhà, Phỉ An đang được một cô gái tỏ tình.
Mà cô này thì… nóng bỏng khỏi bàn!
Trong ba anh em nhà họ Phỉ, Phỉ An là người đẹp trai nhất, cũng là người được theo đuổi nhiều nhất. Đủ thể loại, đủ kiểu, thiếu mỗi màn cầu hôn công khai nữa thôi.
Phỉ Xí khoanh tay, hất cằm đầy vẻ giễu cợt:
“Bọn con gái bây giờ ghê gớm thật, dám mò tận cửa để tỏ tình.”
Rồi hắn bất ngờ nghiêng đầu, ánh mắt khóa chặt tôi, khóe miệng nhếch lên tinh quái:
“Đúng không?”
Ơ, tự nhiên hỏi tôi làm gì?
Không biết có phải ảo giác không, nhưng dù giọng điệu hắn có vẻ bỡn cợt, ánh mắt lại cực kỳ nghiêm túc.
Như thể đang chờ đợi một câu trả lời thật lòng.
Nếu là tôi của năm mười bảy tuổi, chắc chắn sẽ gật đầu tán thành ngay. Dù sao thì, tôi cũng chẳng ưa gì hắn.
Nhưng giờ đây, trong thân xác mười bảy này lại là linh hồn của tôi khi hai mươi lăm tuổi.
Tám năm trôi qua, tôi đã trải qua quá nhiều chuyện.
Từ căm ghét hắn, tôi lại dần dần thích hắn.
Thích đến mức, người cuối cùng tôi nghĩ đến trước khi chết… cũng là hắn.
Tôi không muốn nói dối lòng mình.
Vì thế, tôi lắc đầu.
“Không hiểu.”
Phỉ Xí thoáng sững người, ánh mắt tối lại.
Rồi hắn hừ lạnh một tiếng, nhếch môi cười khẩy:
“Mọt sách lúc nào cũng nhạt nhẽo.”
Nói xong, hắn quay người bỏ đi.
Dáng vẻ thì vẫn là bất cần như mọi khi, nhưng nhìn thế nào cũng thấy hơi… bực bội.
Tôi đứng yên tại chỗ, dõi theo bóng lưng hắn, lòng có chút mơ hồ.
Đây là xuyên không? Hay trọng sinh?
Dù là gì thì cũng có nghĩa là tôi của tuổi hai mươi lăm… đã chết rồi.
Tôi không dám nghĩ đến chuyện đó.
Chỉ là… nếu Phỉ Xí biết tin tôi qua đời, hắn sẽ cảm thấy thế nào?
Sẽ thấy hối hận sao?
Dù gì… tôi lên chuyến bay gặp nạn kia, cũng chỉ vì muốn kịp đến dự lễ đính hôn của hắn.