Mất Trí Nhưng Không Mất Anh

Chương 2



3

Mười tám tuổi, Phỉ Xí vẫn chưa lấy vợ, càng chưa bước chân vào lễ đường.

Nhưng hiện tại, hắn chỉ đang bực bội vì tôi không đỡ được cú đánh bóng của hắn.

“Nửa năm rồi mà đến quả bóng này cũng không bắt nổi? Tôi mẹ nó đánh đến sát vợt của em rồi, hai con mắt của em để làm cảnh à?”

Hắn gào đến mức màng nhĩ tôi suýt vỡ tung.

Mà tôi thì đầu óc cứ lơ mơ, như thể vẫn còn mắc kẹt trên cái máy bay định mệnh ấy, cứ lởn vởn cảm giác cận kề cái chết.

Tôi đặt vợt xuống.

“Không chơi nữa.”

Phỉ An nhanh chóng chạy tới hòa giải:

“Đừng chấp anh tôi làm gì, cái miệng anh ấy chua ngoa có phải ngày một ngày hai đâu, cậu quen rồi mà.”

Tôi biết chứ.

Phỉ Xí từ trước đến nay nói chuyện cứ như muốn khiêu chiến với cả thế giới.

Nhưng với tôi, hắn lại đặc biệt… quá đáng hơn hẳn.

Tôi thở dài ngồi thừ xuống băng ghế, còn chưa kịp hoàn hồn thì một chai nước bỗng bay thẳng vào chân tôi.

Không kịp bắt, chai nước rơi cái bộp xuống đất.

“Chậc.”

Phỉ Xí lườm tôi một cái, cúi xuống nhặt lên, rồi lại đưa ra trước mặt tôi.

“Uống đi, mặt em trắng bệch như sắp về với tổ tiên rồi kìa, tôi còn sợ em lăn ra đây thì vạ lây.”

Tôi chưa kịp với tay, hắn đã bực mình tự vặn nắp chai, rồi nhét luôn vào tay tôi.

“Tổ tông của tôi ơi, có cần tôi đút cho em uống luôn không?”

Nói thế rồi, tôi còn dám từ chối à?

Thế là tôi ngoan ngoãn nâng chai, uống một ngụm.

Vị bưởi hồng. Ngọt ngọt, thanh thanh.

Phỉ Xí thấy vậy, sắc mặt dịu đi một chút, ra vẻ “Ừ, thế còn chấp nhận được”.

Hắn thản nhiên đặt vợt của tôi sang một bên, rồi ngồi xuống cạnh tôi, lười biếng quan sát hai người trên sân đang qua lại đánh bóng.

“Lại thức khuya tới tận sáng? Cày đống đề thi vớ vẩn của em chứ gì?”

Nhà tôi và nhà hắn sát vách, phòng ngủ hai đứa chỉ cách nhau một lối đi nhỏ trồng đầy hoa.

Gần đến mức… nếu hắn đứng bên cửa sổ thay quần áo, tôi chỉ cần liếc lên là thấy hết.

…Mà thôi, bỏ qua chuyện đó đi.

Phỉ Xí nhướng mày, chậm rãi tiếp tục:

“Bớt làm một tờ đề thì chết à? Cái danh thủ khoa của em chỉ nhờ vào đống bài đó mà giữ được chắc?”

Cái miệng đúng là khó nghe thật.

Tôi vốn chẳng phải dạng dễ chịu, với Phỉ Xí thì càng chẳng khách sáo. Bình thường đáng ra phải đáp lại kiểu:

“Anh mong em rớt hạng lắm đúng không?”

Nhưng không hiểu sao, lời đến miệng lại nghẹn lại nơi cổ họng.

Cuối cùng, tôi lại bật ra một câu chẳng giống mình:

“Anh đang quan tâm em à?”

Khoảnh khắc đó, con ngươi Phỉ Xí co rút lại.

Hắn lập tức bật dậy, dáng vẻ như vừa bị ai đạp trúng đuôi.

“Nói nhảm cái gì đấy?!”

Ném lại một câu rồi vội vàng quay người vào sân bóng.

Nhưng rõ ràng… có chút mất hồn mất vía.

Phỉ An giao bóng, thế mà Phỉ Xí không đỡ nổi một quả.

Tôi chậm rãi vặn nắp chai lại, tim đập bùm bụp không kiểm soát.

Quay về quá khứ… có phải ông trời đang cho tôi cơ hội để sửa chữa những tiếc nuối?

Hay chỉ đơn giản là để tôi nhận ra những điều mình từng bỏ lỡ?

Như cuộc đối thoại vừa rồi chẳng hạn.

Trước đây, tôi chỉ thấy mình bị công kích, bị mỉa mai.

Chưa từng nghĩ, liệu có khi nào Phỉ Xí thực ra chỉ là đang tsundere—miệng độc nhưng lòng lại lo?

Tôi đưa tay ôm ngực, hít một hơi thật sâu để kìm nén cơn hưng phấn như sóng trào trong lòng.

Phỉ Xí đột nhiên chạy quay lại, giọng căng thẳng thấy rõ:

“Này, em khó chịu ở đâu à?”

“Không có.”

Tôi lắc đầu.

Ánh mặt trời chói chang.

Nếu đời người có thể làm lại… tôi và Phỉ Xí sẽ ra sao?


Mang theo bao nhiêu hy vọng về một cuộc đời thứ hai, tôi chìm vào giấc ngủ.

Nhưng khi mở mắt ra, thứ đập vào mắt lại là… trần ký túc xá.

Tôi ngỡ mình nhìn lầm.

Nhắm mắt, mở mắt.

Vẫn là ký túc xá.

Tôi nằm im, không nhúc nhích.

Một suy nghĩ khó chấp nhận từ từ bò lên não, lạnh lẽo như bùn ao mùa đông.

Đầu óc tôi ong ong.
Máu trong người chảy chậm hẳn, đến cả đầu ngón tay cũng tê buốt.

Không có trọng sinh.
Không có xuyên không.

Tất cả chỉ là ảo giác trước khi chết.

Số phận không ưu ái tôi.
Phép màu cũng chẳng xuất hiện.

Tôi vẫn đang lao về phía cái chết đã định sẵn, không thể thay đổi điều gì.

Phỉ An gõ nhẹ lên thành giường.

“Tan học xong qua nhà tôi luôn.”

Tay tôi cứng đờ khi bật màn hình điện thoại.

Trên ứng dụng nhắc nhở, một dòng chữ quen thuộc hiện lên: Sinh nhật Phỉ An.

Tôi mãi mãi không quên ngày này.

Năm đó, bữa tiệc sinh nhật của Phỉ An mới được một nửa thì cả khu biệt thự mất điện.
Đợi mãi mà không thấy sửa.

Tôi mò mẫm trong bóng tối về nhà, Phỉ Xí đi sau, tiễn tôi một đoạn.

“Em cũng nghe thấy rồi chứ?”

Giọng hắn vang lên, từng câu từng chữ giống hệt trong trí nhớ.

“Hai người đó lén lút hôn nhau.”

Tôi mở cửa, cúi xuống thay giày.

“Bình thường thôi mà, họ là người yêu.”

Phỉ An lên đại học năm nhất đã có bạn gái.
Là hoa khôi của trường.
Hai người bên nhau ổn định lắm.

Tôi đã quá quen với cảnh họ tình tứ chẳng chút kiêng dè.

Nhưng Phỉ Xí vẫn chưa chịu rời đi.

Hắn đứng tựa vào cửa, mặt chìm trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm.

“Lâm Dĩ Gia, tôi nhớ em chưa có nụ hôn đầu đúng không?”

Từng câu từng chữ, từng nhịp điệu đều trùng khớp với ký ức.

Tiếp theo…

Lẽ ra tôi sẽ xấu hổ, sẽ tức giận mà phản bác:

“Thì sao? Liên quan gì đến anh?”

Rồi hắn sẽ tỏ vẻ rộng lượng mà trêu chọc:

“Thật đáng thương. Nếu em cầu xin, tôi có thể miễn cưỡng giúp em một chút.”

Và sau đó, hắn sẽ đè tôi vào tường mà hôn.

Hôn cho đến khi điện sáng trưng trở lại mới chịu buông.

Sau đó, hắn sẽ thản nhiên mà giải thích—

“Đêm đó tối quá, cảm giác với cảm xúc đều bị phóng đại. Nghe tiếng dính dính của Phỉ An với bạn gái cậu ta nữa, nên tôi bốc đồng thôi. Em đừng để bụng.”

Khi ấy, tim tôi đã đập loạn nhịp đến không thể kiểm soát.
Nhưng khi nghe những lời này, tất cả đều rơi xuống vực thẳm không một tiếng động.

Bên này, Phỉ Xí thấy tôi im lặng mãi, đột nhiên bật cười:

“Sao? Ngại không dám thừa nhận à?”

“Không.” Tôi lắc đầu, “Nhưng sẽ không có lần nữa.”

Phỉ Xí sững người, ánh mắt đầy vẻ khó tin.

“Với ai? Em có người yêu rồi?”

Hỏi xong, hắn lại tự phủ định luôn:

“Không thể nào. Phỉ An nói em vẫn luôn độc thân… Không lẽ là cái lần hồi mẫu giáo đó? Cậu bé tóc xoăn tít đấy á?”

Hắn nhíu mày, ra vẻ khó mà tin nổi.

“Lâm Dĩ Gia, chuyện đó đâu tính là nụ hôn đầu. Hôn môi thì phải với người mình th…”

Lời chưa dứt, hắn đột nhiên ngậm tịt.

Tôi chớp mắt, tò mò nhìn hắn:

“Hửm?”

Thấy hắn ngắc ngứ, tôi giả vờ bừng tỉnh:

“À há, hóa ra là vậy! Vậy thì đúng là em vẫn còn nụ hôn đầu rồi, có vấn đề gì sao?”

Phỉ Xí im lặng.

Rất lâu sau, hắn mới lắp bắp mở miệng:

“Vậy thì… em có… có cần tôi…”

Tôi nhìn hắn, cố tình nhướng mày:

“Cần anh cái gì?”

Hắn lại im. Lần này còn lâu hơn lần trước.

Cuối cùng, như thể gom đủ dũng khí, hắn hít sâu một hơi, rồi nhỏ giọng nói:

“Nghe hai người họ như vậy, em không có chút kích động nào sao…? Không có suy nghĩ muốn hôn thử?”

Tôi nhìn chằm chằm vào bóng dáng hắn trong đêm tối, chậm rãi nói:

“Không muốn.”

Nhưng thực ra, tôi muốn.

Rất muốn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.