Chương 5:
Chỉ mới vài ngày, những fan cuồng đó đều đã bị đưa tới đồn cảnh sát.
Và phải công khai xin lỗi tôi trên mạng xã hội.
Nhưng đám fan của Tống Cảnh Văn lại nói những lời rất kỳ lạ: [Tạt sơn mà cũng sai thì sao loại người thối nát như Khương Quỳ lại không chịu chút ảnh hưởng gì chứ!]
Fan hâm mộ của Lâm Tinh Tinh nói: [Giang Ngạn thực sự yêu chị gái nhà tôi rất nhiều đấy, thiên tài âm nhạc vì yêu mà sẵn sàng làm người thứ ba! Ha ha, nhưng mà nếu nhất định phải chọn giữa Giang Ngạn và Tống Cảnh Văn, mặc dù tư tưởng có chút sai lệch nhưng tôi vẫn thích Giang Ngạn hơn, dù sao thì Giang Ngạn cũng đẹp trai hơn, bài hát cũng hay nữa.]
Trò hề này kéo dài mất mấy ngày, nhưng sức nóng vẫn không hề giảm.
Ngày hôm sau, người đại diện của tôi đã chủ động liên hệ với tôi muốn tôi tham dự tiệc chiêu đãi của đám minh tinh.
Hầu hết khách dự tiệc là các giám đốc, nhà đầu tư.
Chẳng có lý do gì mà bữa tiệc này lại tới lượt một diễn viên tuyến 18 nhỏ bé như tôi cả.
Nhưng gã đại diên nói với tôi đây là cơ hội hắn phải khó khăn lắm mới giành được, muốn tôi nắm chắc nó.
Sau khi tôi tới, tôi phát hiện Tống Cảnh Văn cũng ở đó.
Anh ta ăn mặc như tinh anh, đang uống rượu.
Nếu không phải biết rõ bản chất của anh ta, tôi thực sự đã bị anh ta lừa vì cái vẻ ngoài đó rồi đấy.
Tôi đi xung quanh một vòng rồi lại đi thêm một vòng nữa.
Những người xung quanh tôi đều là những người đứng đầu trong các lĩnh vực khác nhau, đương nhiên là không có ai chú ý tới tôi cả.
Thế là tôi trốn ra ngoài ban công hóng gió.
Thật bất ngờ, Tống Cảnh Văn đã đi theo.
Tôi thận trọng lùi lại một bước.
Anh ta nhếch môi: “Khương Quỳ, nhìn thấy tôi thì trốn, không biết hỏi han mấy câu sao?”
Tôi lạnh lùng nói: “Đáng đời!”
Như thể đoán trước được phản ứng của tôi, hắn không hề tỏ ra tức giận chút nào.
Thay vào đó, hắn cười nói: “Tôi nghe nói gần đây cô rất thân với Giang Ngạn? Tại sao lại quan tâm tới hắn đến thế? Hắn chỉ đang lợi dụng cô để chọc giận Lâm Tinh Tinh mà thôi!”
Tôi lười phản ứng với mấy lời mất não của anh ta, vì thế liền quay người rời đi.
Nhưng anh ta lại dùng cả người chặn lối ra.
“Tôi là người đưa thư mời cho quản lý của cô, cô không cảm ơn tôi một câu sao?”
Quả nhiên là thế!
Với cái công ty nát của tôi, sao họ có thể chạm được vào cái bữa tiệc đẳng cấp này chứ.
“Tôi không mượn anh làm!”
“Đúng đúng đúng! Cô không mượn tôi, tôi tự nguyện! Nhưng trong này có nhiều đạo diễn và nhà sản xuất nổi tiếng, cô không muốn tới sao? Tôi từng xem cô diễn rồi, không tệ chút nào.”
Giọng nói của Tống Cảnh Văn rất mê hoặc.
“Khương Quỳ, cô chỉ có một cơ hội này thôi.”
“Và tôi có thể cho cô cơ hội này.”
Đúng là một miếng mồi béo bở.
Đáng tiếc là tôi không có hứng thú.
“Tống Cảnh Văn, rốt cuộc anh muốn gì?”
“Không phải quá rõ rồi sao?” Anh ta đẩy đẩy chiếc kính gọng vàng trên mặt, không thèm giả bộ nữa. “Tôi muốn ngủ với cô!”
“A!”
Tôi chộp lấy cái cốc trên tay anh ta, hất thẳng vào mặt anh ta.
Sao anh ta có thể trơ trẽn tới mức này cơ chứ! Một giây trước vừa hất nước bẩn vào người tôi, hủy hoại thanh danh của tôi, giây tiếp theo đã muốn tôi nhào vào tay anh ta rồi.
“Tống Cảnh Văn, có lẽ anh có những mối quan hệ tốt trong cái giới này, nhưng tôi, Khương Quỳ, không phải loại phụ nữ bán thân để lấy địa vị cao!”
Rượu đỏ chảy xuống mặt, làm bẩn áo sơ mi anh ta.
Anh ta liếm vết rượu bên khóe môi.
Càng nhìn càng thấy biến thái!
Lúc này, Lâm Tinh Tinh nhào ra khỏi ban công, đi tới đẩy tôi ra.
“Khương Quỳ, cô giỏi thật đấy, đến chỗ này mà cũng có thể quyến rũ đàn ông được à?”
Tôi đang đi đôi giày cao gót cao 10 cm, lúc cô ta đẩy tôi, tôi liền bị trật chân.
Gã đàn ông vừa muốn ngủ với tôi kia ngẩn ra.
Từ ánh mắt của anh ta, có thể thấy rằng anh ta không nghĩ tới hôm nay Lâm Tinh Tinh sẽ tới.
Tôi thẳng lưng nói: “Cô xem Tống Cảnh Văn như bảo bối thì nhớ mà giữ cho chắc vào! Đừng để hắn động dục như con chó đực, nhìn ai cũng muốn ngủ! Nhìn thấy là ngứa cả mắt!”
Cô ta rõ ràng đã nghe rõ cuộc nói chuyện ban nãy của tôi và Tống Cảnh Văn, thế mà vẫn trách tôi được.
Một lũ điên!
Nói xong, tôi cố chịu đựng cơn đau dữ dội ở mắt cá chân, quay trở lại sảnh tiệc.
Lâm Tinh Tinh còn chưa mắng đủ, lập tức đuổi theo.
Lúc này, ở trong hội trường có hơn chục cánh nhà báo.
Thấy ba chúng tôi đứng cạnh nhau, bọn họ bám lấy chúng tôi như đỉa thấy máu.
Máy ảnh bấm không ngừng, điện thoại cũng mở livestream.
Đám người ban đầu đang nói chuyện với nhau cũng tò mò nhìn về phía chúng tôi.
Bảo an nhanh chóng đi tới xua đuổi đám săn ảnh.
Lâm Tinh Tinh nhân lúc hỗn loạn đã nhìn vào ống kính của paparazzi, rung rung nước mắt nói: “Cô Khương, con đường dựa vào đàn ông để thăng tiến không bền đâu. Cô còn trẻ lại xinh đẹp, sao không biết tự cố gắng chứ?”
Tống Cảnh Văn sợ làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn cho nên cũng hùa theo: “Cô Khương, sau này xin cô đừng lợi dụng cơ hội công việc để tới gần tôi nữa, trong lòng tôi chỉ có mình Tinh Tinh mà thôi.”
Không hổ danh là ảnh đế và ngọc nữ!
Diễn sâu lắm.
Đột nhiên, tôi trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng!
Mọi người dùng ánh mắt khinh thường nhìn tôi.
Một trong những tay săn ảnh thậm chí còn vượt qua nhân viên bảo vệ, lao tới chỗ tôi, dùng điện thoại dí sát vào mặt tôi.
“Khương Quỳ, cô nhiều lần chen chân vào mối quan hệ của Tống Cảnh Văn và Lâm Tinh Tinh, là do bản chất thối nát của cô sao?”
“Làm tình nhân mang lại cho cô cảm giác thành tựu phải không?”
“Trước Tống Cảnh Văn, cô cũng từng làm thế với nhiều người khác sao?”
Tôi không thể mở mắt trong đống ánh sáng đèn flash này.
Sự chỉ trỏ, đàm tiếu của đám người xung quanh đã từng chút một phá vỡ tuyến phòng thủ của tôi.
Ngay khi tôi sắp mất bình tĩnh.
Một giọng nói quen thuộc vang lên: “Tránh xa cô ấy ra!”
Đám đông tự động giải tán.
Một bóng người cao lớn xuất hiện ở đằng sau.
Là Giang Ngạn.
Đám săn ảnh rất ngạc nhiên và phấn khích khi nhìn thấy Giang Ngạn.
Bây giờ, bốn nhân vật chính của phim truyền hình bê bối đều đang ở đây.
Nhưng…
“Không phải Giang Ngạn đã giải nghệ rồi sao?”
“Ồ! Là vì Lâm Tinh Tinh!”
Giang Ngạn bước nhanh tới chỗ tôi, hỏi xem tôi có sao không.
Tôi lắc đầu. “Sao anh lại ở đây?”
“Tôi xem truyền hình trực tiếp.”
Tôi nhìn về phía đối diện, lúc này Lâm Tinh Tinh đang nép vào lòng Tống Cảnh Văn, hai mắt khóc tới đỏ hoe, Tống Cảnh Văn nhẹ vỗ vai an ủi cô ta.
Tôi lại nhìn qua Giang Ngạn.
Đôi mắt anh ta lạnh lùng, mở rộng vong tay bảo vệ tôi.
Tôi không thể nhịn được.
Giang Ngạn thậm chí còn không dám nghe bài hát mình viết cho Lâm Tinh Tinh, nhưng để giúp tôi, anh ấy đã xông vào chỗ này nhìn thấy cảnh Lâm Tinh Tinh và Tống Cảnh Vân ôm nhau.
Lúc này chắc hẳn anh ta đang buồn lắm!
Tôi muốn che mắt Giang Ngạn để anh ta không nhìn thấy.
Nhưng sau đó, tôi lại nghe thấy phóng viên hỏi Giang Ngạn: “Cư dân mạng nói anh và Khương Quỳ đang lập một liên minh phá hủy tình yêu. Xin hỏi anh có kế hoạch gì để giành lại người đẹp không?”
Thấy Giang Ngạn không trả lời, anh ta lại đưa bút ghi âm sang cho Lâm Tinh Tinh.
“Tinh Tinh, cô đồng thời được ảnh đế và siêu sao ca nhạc yêu thích, hãy nói cho tôi biết suy nghĩ và cảm nhận của cô.”
Lâm Tinh Tinh sụt xịt nói: “Giang Ngạn, cảm ơn tình yêu của anh. Bài hát anh viết cho em, em đã lắng nghe rất cẩn thận. Xin lỗi vì đã không thể đáp lại tình cảm của anh, nhưng em sẽ mãi mãi là mặt trời nhỏ trong trái tim của anh.”
Giang Ngạn, người nãy giờ luôn im lặng, lúc này lại cau mày. “Cô nói cái gì đấy?”
“Ai nói mặt trời nhỏ của tôi là cô?”
“Mặt dày thật đấy!”
Lời này vừa nói ra, hội trường yên lặng.