Chương 4: Quấy phá
Hôm qua tôi vội vã rời đi cho nên không kịp mang theo hành lý.
Giang Ngạn đề nghị đưa tôi về để thu dọn đồ đạc.
Trong xe, kênh âm nhạc đang phát một bài hát, là bài hát của anh ta.
Lời bài hát là: “Má lúm đồng tiền xinh xinh, nỗi nhớ không thể cưỡng lại…”
Trước khi nó kịp hát xong, Giang Ngạn đã nhanh chóng chuyển bài khác.
Bản tình ca bỗng nhiên đổi thành quảng cáo tác hại của ma túy.
Tôi nhìn anh ta, nhưng anh ta lại nhìn thẳng về phía trước, tiếp tục lái xe như không chút để ý, nhưng lưng đã cứng đờ rồi.
Chắc là anh ta đang buồn lắm.
Tôi lại nghĩ tới bản thân.
Bài hát kia là viết cho Lâm Tinh Tinh, tôi cũng không muốn nghe lắm.
Lúc tới nhà tôi.
Thợ sơn mà tôi liên lạc ngày hôm qua vẫn chưa tới, những dòng chữ bẩn thỉu đỏ tươi trên tường vẫn còn.
Giang Ngạn cau mày: “Ai làm?”
Tôi mở cửa mời anh ta vào. “Tôi báo cảnh sát rồi, chắc sẽ sớm có kết quả thôi.”
Mặt Giang Ngạn còn u ám hơn so với tôi, sau khi vào cửa, anh ta đi tìm một cái xẻng rồi bắt đầu cạo mấy dòng chữ đỏ tươi đó.
Hành lang cũ phủi đầy bụi trắng.
Chỗ này thực sự không hợp với khuôn mặt đẹp trai kiêu ngạo của anh ta chút nào.
“Giang Ngạn, anh không cần làm thế đâu, tôi mới vừa liên lạc lại với thợ sơn rồi, anh ta có chút việc nên không tới được, chiều nay sẽ tới dọn.”
Giang Ngạn tiếp tục cạo. “Không sao, chỉ là nhìn nó không vừa mắt thôi!”
Lòng tôi ấm áp.
Anh ta và dì chủ nhà thực sự là những người tốt bụng!
Hai tiếng sau, chữ viết tay đều đã được xóa.
Toàn thân Giang Ngạn cũng phủ một tầng vụn trắng.
Tôi lau tóc cho anh ta bằng khăn tắm.
Anh ta rất cao, cho nên lúc tôi lau, anh ta vô cùng ngoan ngoãn cúi đầu xuống để tôi tùy ý làm.
Lau xong, tôi định quay đi thì anh ta lại nắm lấy cánh tay tôi.
Anh ta nhắm một bên mắt trái nói: “Khương Quỳ, mắt tôi ngứa, em thổi giúp đi.”
Tôi cúi xuống gần hơn, nhẹ nhàng thổi vào mắt anh.
“Anh thấy đỡ hơn chưa?”
Anh ta mở mắt ra, lông mi dài và dày, đôi mắt màu hổ phách giống như viên đá quý xinh đẹp.
Rất nhanh, anh ta lại nhắm mắt phải lại: “Khương Quỳ, bên này hình như có chút.”
Tôi lại thổi vào mắt phải của anh ta.
“Được chưa?”
“Ừm.”
Giọng nói trầm trầm, dễ chịu.
Nhưng không hiểu sao, khi anh ta nói “ừm”, cổ họng lại hơi nghẹn lại.
Hành lý của tôi đã sắp xếp xong.
Thực ra cũng chẳng có gì, chỉ là vài bộ quần áo để thay và một chậu cây.
Khi chuẩn bị rời đi, đột nhiên bên ngoài cửa có tiếng động.
“Mẹ, con đĩ cái này nói bậy nói bạ, cho rằng nói thế là người khác không biết cô ta dụ dỗ ca ca của chúng ta sao?”
“Đúng thế! Cô ta là loại đàn bà gì mà dám cướp người đàn ông của chị gái nhà tôi chứ!”
“Ném cho cô ta mấy con chuột chết đi!”
“Ha ha ha!”
Bên ngoài vang lên rất nhiều ngôn từ ô uế.
Giang Ngạn lập tức mở cửa bước ra ngoài, lạnh mặt nói: “Mấy người làm cái gì vậy?”
Đám fan bên ngoài rùng mình sợ hãi.
Một người trong đó gân cổ lên cãi: “Liên quan gì tới anh? Khương Quỳ làm nhiều chuyện vô liêm sỉ như vậy, tôi sẽ vạch mặt cô ta để hàng xóm biết rõ cô ta là loại người gì! Mau ném chết cô ta đi!”
“Đây là nhà tôi! Mấy người làm bẩn nhà tôi, mấy người nói có liên quan tới tôi hay không?”
“Nhà của anh?”
Cô gái kia cười lạnh khoa trương. “Đời tư của Khương Quỳ đúng là bại hoại! Cô ta nửa đêm quyến rũ ca ca nhà tôi, thế mà trong nhà còn có thêm một gã đàn ông nữa?”
Nói xong liền lấy điện thoại ra định chụp hình.
“Đừng nói nữa.” Một cô gái khác có mắt nhìn hơn chọc vào cánh tay của cô ta, nhỏ giọng nói: “Người này hình như là Giang Ngạn!”
“Giang Ngạn?”
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sốc.
Giang Ngạn cũng lấy điện thoại ra, chụp một bức của bọn họ: “Đám người nhiều chuyện, nếu cô đã thích tung tin đồn như vậy thì cứ chờ nhận thư từ luật sư của tôi đi!”
Nói xong, anh bước ra khỏi cửa đẩy bọn họ qua một bên để nhường đường cho tôi.
Sau đó bảo vệ tôi bước ra ngoài.
Cô gái bị đẩy gào lên: “Mẹ nó chứ! Giọng nói này thực sự là Giang Ngạn!”
“Không thể nào? Sao anh ấy lại ở cạnh Khương Quỳ?”
Giang Ngạn bảo vệ tôi suốt quãng đường ra khỏi cửa căn hộ.
Đám fan cuồng phía sau đi theo phía sau chúng tôi, chụp ảnh chúng tôi liên tục.
Tôi vô cùng lo lắng: “Giang Ngạn, bọn họ nhận ra anh rồi, phải làm sao đây?”
Không giống tôi.
Sự nổi tiếng và danh tiếng của Giang Ngạn vô cùng tốt.
Anh ta ra mắt đã nhiều năm.
Với khả năng của bản thân, bài hát đầu tiên vừa mới ra mắt đã có thành tích khủng vượt qua các kỷ lục trước đó, hầu như không có scandal nào, cũng không có đánh giá tiêu cực gì.
Tôi e rằng, tôi chính là vết đen duy nhất trong sự nghiệp của anh ta mất.
“Nhận ra thì nhận ra thôi.” Anh ta tháo khẩu trang và cởi mũ xuống, lộ diện trước mọi người, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người xung quanh, anh nắm tay tôi đi tới bãi đậu xe.
“Dù sao, tôi cũng không thể để yên việc bọn họ nói xấu em!”
“Tôi chỉ muốn giúp em!”
Gió xuân khẽ lay động.
Trái tim tôi thực sự đã đập lỡ mất nửa nhịp.
Cùng ngày, đám fan cuồng kia đã đăng tải video tôi và Giang Ngạn nắm tay nhau lên mạng.
Chỉ trong vài giây, số lượt xem tăng vọt, gần như làm tê liệt Weibo.
Tất cả mọi người đều đang thảo luận sôi nổi.
Cuối cùng, fan của Tống Cảnh Văn và Lâm Tinh Tinh đã đưa ra một kết luận.
[Đệch mợ nó! Khương Quỳ và Giang Ngạn không thể yêu nhau được, bọn họ đang hợp lực chia rẽ couple vàng Tống Cảnh Văn và Lâm Tinh Tinh mất!]
Thỉnh thoảng, có một số bình luận nói: [Nhưng sao tôi cứ có cảm giác ánh mắt của Giang Ngạn giành cho Khương Quỳ rất đặc biệt nhỉ!]
[Ê mà, Khương Quỳ trang điểm nhẹ nhìn đẹp ghê!]
Nhưng những bình luận đó đã nhanh chóng bị một lượng lớn fan hâm mộ che mất, trong chốc lát đã chìm trong biển bình luận.