Từ trên người cô ấy tỏa ra một cỗ mùi hương nhàn nhạt man mát.
Tôi biết mùi này, Ninh Quỳnh từng đưa cho tôi một lọ, gọi là cái gì mà Un Jardin Sur Le Nil.
Giang Dịch cau mày nói: “Tôi phải đưa Đường Miên Miên tới công ty trước.”
“Không sao, em cũng không có vội đến thế, anh có thể đưa cô ấy tới trước rồi lại đưa em đi.”
Giọng điệu của mỹ nữ vẫn rất dịu dàng, nội dung lời nói nghe ra cũng rất thấu hiểu lòng người.
“…Được, lên đi.”
Tôi kéo kéo dây đeo túi xách, yên lặng kéo cửa xe phía sau ra.
Kết quả, mỹ nữ cũng không có ngồi ghế phó lại, ngược lại còn ngồi vào ghế sau cùng với tôi.
Trong nháy mắt, Giang Dịch phảng phất như đã biến thành tài xế lái xe cho hai chúng tôi.
Mà trong không gian bị bịt kín thế này, mùi nước hoa tỏa ra từ trên người cô gái kia càng ngày càng nồng, hỗn hợp với mùi nước sát trùng nhàn nhạt trong xe lại tạo thành một loại mùi hương làm tôi muốn nôn.
Tôi cố nhịn, sắc mặt càng ngày càng trắng, đầu óc cũng có chút choáng váng.
“Đường Miên Miên, em say xe sao?”
Thanh âm Giang Dịch truyền vào trong tai tôi.
Tôi miễn cưỡng gật đầu, thậm chí còn không dám phát ra tiếng, chỉ sợ mình vừa nói gì đó thì sẽ nôn ra luôn.
“La Thanh Nguyệt, cô kéo cửa sổ xe phía bên cô xuống đi, Miên Miên dễ say xe.”
Thì ra mỹ nữ tên La Thanh Nguyệt.
Tôi hốt hoảng suy nghĩ, cảm giác được một cơn gió lạnh thổi vào trong xe, mùi hương lập tức tan đi không ít.
Mà La Thanh Nguyệt đang nghiêng đầu, vẻ mặt áy náy nói với tôi:
“Xin lỗi cô Đường nhiều, tôi không biết cô lại say xe nghiêm trọng như vậy, tôi quen xịt chút nước hoa có hơi nồng khi ra khỏi nhà, ngày mai tôi sẽ không xịt mùi này nữa.”
Ngày mai?
Ngày mai cô ấy còn muốn đi nhờ xe nữa sao?
Buổi tối trở về, tôi ở trong phòng ngủ cùng Ninh Quỳnh hát vang một khúc [Nước hoa có độc], đang hát tới say sưa “trên người của anh có mùi nước hoa của cô ta, làm cho cái mũi của em bị chịu tội” thì Giang Dịch lại tới gõ cửa.
Tôi vốn tưởng anh tới gọi tôi ra ăn cơm, không nghĩ đến sau khi mở cửa, anh lại đưa cho tôi một cái mũ bảo hiểm.
“Cầm lấy, sáng mai ra cửa nhớ mang theo.”
Tôi có hơi tò mò, cho tới tận sáng ngày hôm sau, nhìn thấy cái xe máy đỗ ở dưới lầu, hết thảy đều có một lời giải thích hoàn mỹ.
La Thanh Nguyệt đứng ở một bên, sắc mặt hơi trắng.
Vẻ mặt Giang Dịch bình tĩnh: “Ngại quá, xe máy chỉ có thể chở được một người, cô nên gọi taxi đi.”
Cô ấy cắn cắn môi, ánh mắt sắc bén liếc tôi một cái.
Tôi cười vô tội với cô ấy một cái. Tức khắc cảm thấy toàn thân mình tản ra mùi “trà” nồng nặc.
La Thanh Nguyệt không nhìn tôi nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào Giang Dịch, thấp giọng nói: “Nếu anh muốn từ chối em thì có thể nói rõ với em, thật sự không cần dùng cách này…”
“Tôi đã nói rồi, lần trước tôi cũng đã nói rất rõ ràng, là do cô không chịu nghe.” Giọng điệu của Giang Dịch nhàn nhạt chặn đứng cô ta lại:
“La Thanh Nguyệt, chúng ta đã chia tay rồi, tôi là nhớ tới ân tình của thầy La với tôi, nhưng không có nghĩa là ân tình này sẽ có thể đổi được thành tôi có tình cảm với cô. Chúng ta đã thử qua, cũng từng ở bên nhau, nhưng không được chính là không được.”
Trong nháy mắt đó, trong đầu tôi lại không đâu vào đâu hiện lên một cái emoji. Thế cho nên, tôi nhịn không được nói với Giang Dịch:
“Đàn ông, không thể nói không được.”
… Xong rồi.
Tôi rất muốn cho mình một cái bạt tai.
La Thanh Nguyệt mặt xanh mét rời đi, trước khi đi còn liếc tôi một cái, rồi lại nói với Giang Dịch: “Phẩm vị bây giờ của anh đúng là rất độc đáo.”
Tôi nhìn Giang Dịch.
Giang Dịch cũng nhìn tôi.
Một lúc lâu sau, anh lại nâng bước ngồi lên xe máy, quay đầu nói với tôi: “Lên xe.”
Giang Dịch lái xe máy đưa tôi đi nửa tháng, trên đường đi còn từng bị cảnh sát giao thông cản một lần, nhìn thấy anh có giấy tờ đầy đủ mới thả cho anh đi.
Tôi ôm eo Giang Dịch, thật cẩn thận áp xuống sự rung động dưới đáy lòng, hỏi anh:
“Anh là vì muốn từ chối bạn gái cũ nên mới cố ý mua xe máy sao?”
“Không phải.”
Thanh âm Giang Dịch dừng một chút, lại nói: “Là bởi vì đoạn đường chúng ta hay đi đang bị chặn, gần đây sửa đường, rất hay tắc đường lúc giờ cao điểm. Nếu lái xe ô tô thì buổi sáng em sẽ phải dậy sớm hơn.”
Ý là, anh muốn cho tôi ngủ nhiều thêm một chút nên mới đặc biệt mua một chiếc xe máy về?
Tôi vừa suy nghĩ lung tung, vừa thầm mắng mình ở trong lòng phải thanh tỉnh một chút, đừng có ảo tưởng nữa.
“Thật ra em có thể đi tàu điện ngầm…”
Tôi còn chưa nói xong, Giang Dịch bỗng nhiên tăng tốc, làm tôi sợ tới mức theo quán tính ngửa ra phía sau, lập tức theo bản năng nhào vào lưng anh ôm thật chặt.
Mãi cho tới khi đến chỗ đèn xanh đèn đỏ, anh mới dừng xe lại, thong thả ung dung nói với tôi:
“Vẫn là thôi đi, thời tiết gần đây càng ngày càng nóng, rất nhiều người đều buông lỏng cảnh giác cởi khẩu trang giữa nơi công cộng. Tình hình dịch bệnh lại chưa giảm xuống, cẩn thận một chút thì tốt hơn, chúng ta dù sao cũng là bạn thuê cùng nhà.”
Bốn chữ bạn thuê cùng nhà này, anh cắn răng nghiến lợi rất nặng nề.
Thì ra là như vậy.
Thì ra anh sợ tôi lây bệnh cho anh.
Tôi lập tức héo úa, tay cũng thu về một chút, không chút khí lực ồ lên một tiếng.
Xe máy dừng lại trước cửa công ty tôi.
Giang Dịch hỏi tôi tối nay muốn ăn gì, sau đó liền lái xe máy tiêu sái rời đi.
Tôi nhìn bóng dáng của anh, cái loại cảm giác quen thuộc này lại một lần nữa dâng lên ở trong lòng.
Tôi vào công ty, tìm được anh Đỗ, liền mượn danh nghĩa mời hắn ăn cơm trưa rồi lén lút hỏi thăm chuyện của Giang Dịch với La Thanh Nguyệt.
“Tiểu Giang với Thanh Nguyệt à, đúng là trước đây từng ở bên nhau, có điều thời gian không dài, hình như còn chưa được ba tháng thì phải.”