Trong nhà ăn của công ty, anh Đỗ cắn một miếng sườn xào chua ngọt, lộ ra biểu tình cảm kích.
“Bố của Thanh Nguyệt, chính là thầy hướng dẫn nghiên cứu của Tiểu Giang, xem như là có ân dạy dỗ cậu ta. Thanh Nguyệt cũng yêu thầm Tiểu Giang nhiều năm rồi, vào lần Giáng Sinh đó thì nhân cơ hội tỏ tình luôn. Ngay từ đầu Tiểu Giang cũng không đồng ý, sau đó Thanh Nguyệt liền trăm phương ngàn kế khuyên bảo, cậu ta mới đồng ý thử với cô ấy. Đáng tiếc hai người ở bên nhau có hơn một tháng, nhiều nhất cũng chỉ nắm tay qua. Nghe Tiểu Giang nói thì cậu ấy không có cảm giác động tâm, cho nên liền đề cập tới chuyện chia tay.”
Anh Đỗ nói xong, bỗng nhiên lộ ra nụ cười đầy thâm ý. “Tiểu Đường à, thích Tiểu Giang nhà chúng tôi rồi à?”
Tôi trắng mặt cãi lại: “Không có… em chỉ hỏi chút thôi, hỏi thôi mà.”
Sau khi trở về, tôi đem tình hình chiến đấu báo cáo cho Ninh Quỳnh nghe.
Cô ấy đang dính lấy bạn trai cún con, thật vất vả mới có thời gian trả lời tôi: “Tao thấy ấy à, nói không chừng bác sĩ Giang có ý với mày đấy.”
“Thật sao?”
“Đoán thôi. Mày có thể thử anh ta một chút.”
Tôi đang muốn nhắn tiếp thì bả vai đột nhiên bị người vỗ một cái, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy ông chủ đang mỉm cười nhìn tôi.
“Tiểu Đường, rảnh không? Chúng ta tâm sự chút nhé?”
Sau đó, tôi đã bị sếp mời vào trong văn phòng uống trà.
Ông ta thâm ý nói với tôi một đống lời, đại ý là tuy rằng trước kia tôi làm việc rất nghiêm túc, nhưng gần đây lại có hơi lơ là, ông ta vì muốn khích lệ tôi thăng chức tăng lương cho nên muốn trước tiên trừ nửa tháng tiền thưởng của tôi.
Tôi áp xuống xúc động muốn chửi ầm lên, cười nói: “Sếp à, gần đây em làm việc vẫn như trước kia mà.”
“Ha ha, Tiểu Đường à, này cô cũng đừng nghĩ oan cho tôi chứ.” Ông ta lộ ra nụ cười của nhà tư bản. “Ban nãy lúc tôi đi qua, cô đang làm gì hả? Hửm? Công việc và cuộc sống riêng tư vẫn không nên trộn lẫn vào nhau, có nghe chưa?”
Mẹ nhà ông.
Ông bắt tôi mang tài liệu về nhà chỉnh chỉnh sửa sửa tới ba giờ sáng, sao lúc đó không thấy ông nói tiếng nào.
Tôi nhịn lại lửa giận trở về bàn làm việc, trút giận lên bàn phím máy tính với con chuột ở bên cạnh.
Rốt cuộc cũng hạ quyết tâm rời đi ăn máng khác.
Buổi tối về nhà, tôi liền bắt đầu sửa lại sơ yếu lí lịch, bằng vào kinh nghiệm phong phú học được từ các hạng mục cùng với năng lực viết code thần sầu, chỉ sau một ngày, tôi đã nhận được vài lời mời phỏng vấn.
Thậm chí còn có một công ty đầu ngành gọi điện thoại cho tôi, mời tôi tới làm việc.
Tôi và HR hẹn nhau thời gian phỏng vấn, lúc này mới ra phòng khách ăn cơm.
Giang Dịch đặt bát canh xương sườn bí đao xuống trước mặt tôi, bỗng nhiên bống tay lên mặt bàn, hơi kề sát vào tôi: “Em đang tìm việc?”
Tôi sửng sốt: “… A? Vâng.”
Tôi nhịn không nổi nữa, bắt đầu kể lể mắng chửi lão sếp tư bản vô nhân tính của tôi độc ác tới mức nào.
Bao gồm mỗi năm thưởng chả được bao nhiêu, nhiều lần còn không giao đúng lương đúng hạn, tăng ca cũng không hỗ trợ phí tăng ca, ngay cả thời gian nghỉ cũng muốn cắt một nửa.
Nói xong lời cuối cùng, tôi bỗng nhiên nhớ ra, người trước mặt là Giang Dịch, là đối tượng tôi đang theo đuổi.
Sao tôi có thể biểu hiện ra trước mặt anh nhiều năng lượng xấu như vậy được chứ!
Tôi hoảng loạn ngẩng đầu, lại nhìn thấy anh đang không hề chớp mắt nhìn tôi.
Trên bàn cơm, ánh đèn chiếu xuống hắt vào trong mắt anh, trong nháy mắt giống như có hàng ngàn vì sao lọt vào đó.
Tôi hơi thất thần, bị lạc trong ánh mắt sáng ngời lộng lẫy của anh.
Sau đó, tôi nghe thấy anh hỏi tôi: “Đường Miên Miên, em có cần tôi giúp không?
Tôi lấy lại tinh thần, đột nhiên có chút hoảng loạn:
“Không… không cần, đã có HR liên hệ em rồi, làm ở trong một công ty lớn, một hạng mục lớn, rất đáng tin cậy.”
Giang Dịch “ồ” một tiếng, ngồi trở lại, ngón tay cong lại gõ gõ mặt bàn. “Vậy ăn thôi.”
Kế tiếp mấy ngày, thức ăn trong nhà bỗng nhiên trở nên đầy đủ hơn nhiều.
Tôi hỏi Giang Dịch, anh nói ngày nào tôi cũng phải đi làm, còn phải đi phỏng vấn, não vận động quá độ, phải ăn nhiều đồ bổ một chút.
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của anh, tóc tôi rất nhanh đã dài ra.
Tuy rằng vẫn chỉ dài so với cái mái tóc ngắn qua tai của tôi, nhưng cũng đã không còn hói nữa.
Nhìn qua quả đầu cũng mềm mềm mại mại, không còn xù xù như trước.
Thật ra, Giang Dịch cũng rất bận.
Ca phẫu thuật của anh cũng đã kín, còn có việc của phòng khám, còn phải dẫn dắt thực tập sinh.
Nhưng cho dù là bận như thế nào, anh vẫn có thể dành ra thời gian về nhà nấu cơm, ngủ sớm dậy sớm, cơ hồ là không thức đêm bao giờ.
Tôi ăn một miếng cá trích, ngẩng đầu lên khen: “Bác sĩ Giang, anh mới là đại sư quản lý thời gian chân chính đó.”
“Em là khen hay là mắng tôi đấy?”
Giang Dịch chống cằm ngồi đối diện tôi, nhàn nhạt cười một tiếng.
“Đường Miên Miên, em vẫn nên gọi tên tôi đi. Ngày nào ở nhà cũng bị em gọi là bác sĩ Giang, tôi cảm thấy bản thân chưa hề tan làm.”
Ôi má ơi, tôi thực sự muốn dùng sức hét lên.
Tôi đồng cảm như bản thân mình cũng như vậy, lập tức thử gọi: “Giang Dịch?”
Anh ung dung nhìn tôi: “Hửm?”
Tôi nuốt sợi mì trong miệng xuống:
“Em có việc mới rồi, tiền lương gấp đôi, tăng ca còn có tiền tăng ca, tuần sau em sẽ đi làm luôn. Vì muốn cảm ơn anh nên em sẽ mời anh đi ăn cơm nhé?”
Trước khi nói mấy lời này, tôi đã nghĩ không biết bao nhiêu cái bản nháp ở trong lòng rồi.
Giang Dịch lại rất dễ tính đồng ý: “Được thôi.”
Lúc này đây, tôi hẹn anh đi ăn ở một tiệm lẩu.
Sớm chiều ở chung, tôi đã từ bỏ việc duy trì hình tượng.
Nhưng không biết có phải quá khéo hay không, tôi vừa thay cái váy màu xanh bạc hà ra cửa thì lại phát hiện trên người Giang Dịch thế nhưng cũng mặc cái áo thun ngắn tay màu xanh bạc hà.
Nhìn qua còn rất giống đồ tình nhân.
Lúc tính tiền, nhân viên còn bảo tôi đăng ký thẻ thành viên, có thể giảm được 30 tệ.
Tôi đang ở bên quầy điền thông tin, Giang Dịch bỗng nhiên thò tới nhìn thoáng qua.
“Đường Miên Miên, cuối tuần sau là sinh nhật em?”
“… Dạ.”
Sau đó, anh liền không nói gì nữa.
Làm gì vậy??
Hỏi như vậy là có ý gì, là muốn tặng quà cho tôi sao?
Lý trí nói với tôi không cần nghĩ nhiều.
Nhưng ảo tương lại khiến câu nói “Bác sĩ Giang không chừng là có ý với mày đó” của Ninh Quỳnh như ẩn như hiện trong đầu tôi, đấu đá lung tung.
Có phải tôi nên xác nhận một chút với Giang Dịch hay không?
Hay là tỏ tình luôn nhỉ?
Hai chúng tôi trên người đều nồng nặc mùi lẩu, lúc này tỏ tình thì có phải quá không lãng mạn rồi hay không?
Tôi vừa suy nghĩ vừa hỏi Giang Dịch: “Anh đã xem [Động Họa Thành] chưa?”
Bước chân nhẹ nhàng của anh hơi dừng, nghiêng đầu nhìn tôi.
Như thể không hiểu vì sao tôi lại hỏi vậy.
Tôi tiếp tục căng da đầu: “[Động Họa Thành] có một ca khúc chủ đề, tên là [Mau nói cho anh], em rất thích câu hát của nó.”
Nói xong, tôi liền lấy điện thoại với tai nghe ra cho anh nghe một lần.
Nhạc thiếu nhi vui vẻ vang lên, đoạn cuối có lặp lại hai lần câu “Trái tim em đặt ở chỗ của anh” rồi kết thúc.
Không khí giữa tôi với Giang Dịch trong nháy mắt lâm vào một loại trầm mặc đến quỷ dị.
Tôi cẩn thận nghiêng đầu nhìn anh, nhìn biểu tình nghiêm túc của anh, nội tâm vô cùng tuyệt vọng.
Mệt mỏi, thật sự.
Tôi hao hết tâm tư mới nghĩ ra được, sáng tạo ra sự ám chỉ khác người như vậy, xem ra là không hề có tác dụng gì với Giang Dịch cả.
Tôi ủ rũ cụp đuôi đi về nhà, vừa mới tới cửa phòng ngủ, Giang Dịch bỗng nhiên gọi tôi lại.
Mới vừa ngẩng đầu lên, anh đã đứng ngay trước mặt tôi.
Sau đó liền xoa nhẹ lên đầu tôi một cái.
!!!
… A không có gì cả, tóc tôi dài ra rồi mà.
Tim tôi đập thình thịch, ngay sau đó liền nghĩ tới bệnh của mình đã khỏi hẳn rồi, không có hói nữa, lúc này mới thả lỏng lại.
Giang Dịch cong cong khóe môi, “Bài hát rất êm tai, ngủ sớm chút đi.”
Tổng cộng chín chữ, tôi trở về chép lại ra vở, phân tích hai tiếng đồng hồ.
Nhưng vẫn không thể hiểu nổi ý nghĩ của Giang Dịch, rốt cuộc anh có ý gì.
Cuối cùng, tôi nằm liệt trên ghế, cắn ống hút trà sữa rít một hơi, thở dài thường thượt.
Khó quá, theo đuổi đàn ông sao mà còn khó hơn viết code thế này.
Trong khoảng thời gian này, tôi đã gặp La Thanh Nguyệt mấy lần trong tiểu khu.
Mỗi lần gặp phải, tôi đều đang vác theo cái máy tính sau lưng, trán lấm tấm mồ hôi vì vừa mới chen chúc trên tàu điện ngầm về.
Mà cô ấy lại trang dung tinh xảo, làn váy phiêu phiêu, mùi hương ngọt thanh.
Ngày đó, tôi rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, dậy sớm hơn nửa tiếng, ở trước gương mân mê nửa ngày, trang điểm một phen.
Kết quả sau khi tan tầm, tôi tản bộ năm vòng quanh tiểu khu cũng không gặp được La Thanh Nguyệt.
Thế mà lại gặp được Giang Dịch đang tan làm trở về.
Anh xách theo một đống nguyên liệu nấu ăn, liếc tôi một cái: “Trời nóng như vậy, em không về ngồi điều hòa, đứng dưới lầu làm gì?”
Tôi há miệng bốc phét: “Phơi nắng.”
Giang Dịch: “…”
Anh kéo lấy cổ áo tôi, xách tôi về nhà.
Trời quá nóng, lớp trang điểm của tôi dính một chút lên cổ tay xinh đẹp của anh.
Tôi vô cùng xấu hổ duỗi tay đi lau cho anh, kết quả không thể hiểu được, tay lại trượt một cái nắm lấy cổ tay của Giang Dịch.
Anh lại theo bản năng giật ra, vừa lúc kéo cả người tôi vào ngực anh, hai người cùng nhau ngã xuống sofa.
Tôi trợn to mắt, nhiệt độ nóng bỏng giữa hai cơ thể truyền tới, hậu tri hậu giác ý thức được một chuyện…
Hình như tôi, có hơi nặng.
Vì thế, tôi sờ sờ đùi Giang Dịch: “Anh không sao chứ? Có bị đụng đau không?”
Anh kêu lên một tiếng, trong thanh âm nhiễm vài phần sắc dục: “Đường Miên Miên, em sờ chỗ nào đấy?”
Tôi giống như bị bỏng, lập tức thu tay lại, sau đó lại chấn kinh giống như con thỏ nhảy dựng lên, một đường bay về phòng ngủ.
Sau khi hất nước lạnh lên mặt hai cái, tôi mới đi ra gọi điện thoại cho Ninh Quỳnh, nói tôi không cẩn thận sờ Giang Dịch rồi.
Cô ấy lập tức trở nên hứng thú: “Sờ chỗ nào?”
“Đùi.”
“Ồ, mới có đùi à?”
Cô ấy lập tức nhàn nhạt ồ lên.
Tôi: “…”
“Được rồi Đường Miên Miên, mặc kệ mày sờ được chỗ nào, nói như vậy, nếu một người đàn ông có hảo cảm với mày, sau khi tiếp xúc thân mật với mày chắc chắn sẽ có chút phản ứng.”
Ninh Quỳnh chỉ huy tôi: “Nếu như Giang Dịch không có phản ứng, tiếp theo mày cho anh ta một liều thuốc mạnh đi.”