Chương 14:
Đây là tiếng lòng của tôi mười một năm qua.
Nói đến chỗ cảm động, tôi rơi lệ đầy mặt.
Thấy bọn họ cúi đầu do dự, tôi tiếp tục lớn tiếng nói:
“Năm đó, mẹ của cháu, đang mang thai và chuẩn bị sinh em gái! Lại bị những cư dân mạng kia đuổi tới bệnh viện, hại bà ấy một xác hai mạng! các người biết không? Cháu đã đến nhà xác để nhìn bà ấy lần cuối. Khi bà ấy chế/t, đôi mắt của bà ấy vẫn không chịu nhắm lại…”
“Em gái của cháu… Vốn con bé có thể đi tới thế giới này, vốn con bé có thể nhảy nhót vui đùa, thế nhưng, lúc cháu nhìn thấy con bé, con bé nhỏ như vậy, nhỏ như vậy… Sắc mặt xanh tím… Không còn hơi thở.”
“Ba của cháu, trước khi ch/ết, đã làm một bàn đồ ăn ngon cho cháu cùng bà nội, rồi thản nhiên chịu ch/ết!”
Nói tới đây, bên ngoài đột nhiên đổ mưa to.
Mọi người đứng trong mưa, không đi, cũng không nói gì.
Tôi và Tạ Cẩm cũng bị ướt sũng, tôi không thèm để ý chút nào, cắn răng, quỳ xuống đất:
“Cháu van cầu mọi người, hãy trả lại sự trong sạch cho ba của cháu, trả lại công lý cho mẹ và em gái của cháu!”
“Nếu mọi người sợ Lý Phương sẽ trả thù, cũng không cần lo lắng! Ba mẹ nuôi của cháu là người cầm quyền tập đoàn Tạ thị, Lý Phương cùng người sau lưng cô ta không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hơn nữa, chỉ cần mọi người đứng ra nói ra chân tướng, cháu sẽ đem tiền của mọi người trả lại nguyên vẹn không thiếu một xu.”
Cuối cùng cũng có người lên tiếng, giọng nghẹn ngào.
“Thực sự xin lỗi…”
Một người mở đầu, những người khác cũng dễ dàng mở miệng:
“Xin lỗi… Năm đó là tôi bị quỷ ám. Có một người đàn ông cho tôi một khoản tiền, bảo tôi nói lập lờ nước đôi là được, tôi thật sự không biết sẽ hại chết thầy giáo Từ.”
“Tôi cũng nhận được tiền… xin lỗi. Sau đó, chúng tôi muốn nói thật, nhưng mà, người đàn ông kia cùng Lý Phương đều không để vào mắt. Chúng tôi tự mình đăng ký tài khoản ở trên mạng giúp ba cô nói chuyện, nhưng không ai tin, bọn họ ngược lại nhục mạ tôi.”
“Xin lỗi… bây giờ chúng tôi phải làm thế nào để chứng minh sự thật?”
Cuối cùng, tôi cũng đã đợi được ngày hôm nay.
Tôi đứng lên, nói với bọn họ:
“Qua một thời gian nữa, cháu sẽ tổ chức họp báo ở thị trấn, đến lúc đó cháu sẽ đón mọi người đến hiện trường.”
Nói xong, tôi lấy từ trong túi ra một cây bút ghi âm, giọng nói trầm thấp:
“Xin lỗi, để phòng ngừa mọi người đổi ý, cháu đã ghi âm rồi.”
Như vậy, tôi mới có thể bảo đảm bọn họ tuyệt đối có mặt.
Thông qua của các nhân chứng, tôi biết được nguồn gốc của video giám sát năm đó.
Video cứu người mười một năm trước, thực chất ngay từ đầu nhân viên quản lý đã công bố video cứu người đầy đủ.
Ý định ban đầu là ca ngợi ba tôi quên mình cứu người, truyền bá năng lượng tích cực.
Nhưng mà, không ngờ rằng lúc đầu video không được yêu thích lắm.
Thẳng đến khi Dịch Ngôn cắt nối biên tập lại cho nó, rất nhanh kích thích sự phẫn nộ của cư dân mạng.
Dẫn tới làm dậy sóng dư luận xã hội.
Tôi đến nhà gặp người quản lý đã về hưu một chuyến.
Ông ấy chính là một ông già rất bình thường, mặt đầy nếp nhăn, khi nhìn thấy tôi, run rẩy khóc lóc.
“Là ông hại cháu, xin lỗi…”
“Năm đó, ông giúp thầy giáo Từ thanh minh, nhưng không ai tin, ngay cả video ông công bố ở trên mạng cũng bị xóa bỏ.”
Lần này, cuối cùng tôi đã hiểu và kết nối mọi thứ lại với nhau.
Mặc dù trong lòng tôi cảm thấy oán giận, thế nhưng, chuyện này nói ra cũng không thể hoàn toàn trách ông ấy.
Tôi nhận lấy dữ liệu mà ông ấy đưa cho tôi, trong đó có đoạn video gốc mười một năm trước.
Cũng là chứng cứ rửa sạch oan khuất cho ba tôi.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, tôi cùng Tạ Cẩm trở lại thị trấn.
Lúc này, kế hoạch nhằm vào công ty truyền thông Nhất Ngôn và Lý Phương của tôi, đã có thể thu lưới.
Tôi đã hẹn gặp thám tử tư trước đây.
Họ mang đến cho tôi những tin tức chấn động.