Một Chữ Thiện

Chương 13



Chương 13:

Trong khoảng thời gian này, tôi vẫn ở Hương Thành, xử lý chuyện nhân chứng.

Chẳng mấy chốc, tất cả số tiền họ đầu tư đều bị mất.

Về cơ bản, đó là khoản tiết kiệm nửa đời người của họ, tôi biết.

Ngay từ đầu, tôi đã cố ý.

Để mau chóng đạt được mục đích, tôi càng đẩy nhanh tiến độ thua lỗ.

Các nhân chứng chửi ầm lên, đi tới chỗ ở tạm thời của tôi:

“Tạ Duyệt, cô ra đây, cho chúng tôi một lời giải thích!”

Tạ Cẩm xoa lông mày, vẻ mặt tức giận, oán giận với tôi:

“Sao lại kéo dài với bọn họ lâu như vậy?”

Biện pháp nhanh nhất đích thật là trực tiếp giải quyết, Tạ thị có một vạn phương pháp có thể làm được.

Nhưng… tôi thừa nhận rằng tôi là một kẻ hèn nhát.

Tôi vừa hận ba luôn tốt bụng làm người tốt, hại đến cửa nát nhà tan.

Nhưng theo thời gian trôi qua, tôi phát hiện ra rằng, trong xương cốt tôi và ba tôi đều là người giống nhau.

Tôi không thể thực sự giết hết những nhân chứng này.

Dù sao, năm đó, bọn họ thờ ơ lạnh nhạt, đối với truyền thông nói một ít lời mơ hồ không rõ.

Thế nhưng, người khởi xướng chân chính là công ty truyền thông Nhất Ngôn, còn có Lý Phương.

Vì vậy, khi những người dân này đến tìm tôi và đòi công lý với những gia đình giận dữ, tôi đã nói sự thật.

Tôi giơ một tấm ảnh, đội mặt trời chói chang, đứng trên bậc thang, hỏi bọn họ:

“Chuyện tiền bạc tôi sẽ cho mọi người một lời giải thích chính đáng, hiện tại, hãy trả lời tôi vài câu hỏi trước, các người còn nhớ rõ bọn họ sao?”

Mười một năm quá lâu, rất nhiều người ánh mắt có chút không tốt lắm, phải rất lâu mới có thể nhận ra

Thời gian như đọng lại, cho đến khi một người phụ nữ phá vỡ sự im lặng:

“Đây không phải là thầy giáo Từ sợ tội tự sát sao?”

“Người phụ nữ và đứa trẻ trong ảnh là vợ và con gái anh ta!”

Nhìn xem, trong mắt những kẻ ngu dốt này, ba tôi là vì sợ tội mà tự sát.

Tôi siết chặt tấm ảnh, cao giọng nói với bọn họ:

“Vậy các người biết tôi không?”

Nghe vậy, nhiều ánh mắt bắt đầu đảo quanh mặt tôi.

Một người đàn ông hói đầu không kiên nhẫn nói:

“Cô không phải là Tạ Duyệt lừa tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi sao?”

Bị lời này của ông ta kích thích, những người còn lại cũng kêu gào lên:

“Đúng vậy! đừng nói sang chuyện khác! Bồi thường tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi đây!”

Thật nực cười.

Bọn họ rõ ràng là đồng lõa hại chết ba mẹ tôi.

Nhưng lại quên hết thảy chuyện năm đó, thậm chí ngay cả tôi trông như thế nào cũng không nhớ rõ.

Tạ Cẩm còn phẫn nộ hơn cả tôi, bộ dạng cà lơ phất phơ không còn nữa, ngọn lửa trong mắt gần như phun trào ra.

Anh giúp tôi nói rõ thân phận:

“Cô ấy chính là Từ Tiểu Thiện!”

Mọi người tức giận nói tiếp:

“Tôi mặc kệ cô là Từ Tiểu Thiện hay là Từ Đại Thiện, bồi thường tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi đây!”

“Tư bản lòng dạ đen tối, lừa gạt số tiền vất vả tích góp nửa đời người của chúng tôi!”

Cũng có người thì thầm tên của tôi, lâm vào trầm tư.

“Từ Tiểu Thiện… Sao có chút quen tai vậy?”

Đột nhiên, ông ta mở to hai mắt, không thể tin nhìn về phía tôi:

“Cô là con gái của thầy giáo Từ!”

Mọi người sửng sốt.

Không ai nói nữa.

Lúc này, họ đã ngầm hiểu ra mọi chuyện.

Về lý do tại sao tôi quay lại, tại sao tôi thu hút họ đầu tư.

Tôi không để ý đến cảm xúc của bọn họ, trong nụ cười mang theo nước mắt nói:

“Chuyện năm đó, thật ra tất cả các người đều biết chân tướng đúng chứ?”

Họ và chúng tôi đều là bà con trong xã, ba tôi là giáo viên trung học cơ sở, nhà ai mà không có con đi học chứ.

Bọn họ cơ bản đều biết ba tôi, hơn nữa danh tiếng ban đầu của ba vẫn luôn rất tốt, thế nhưng, lại bị chuyện kia phá hủy.

Nghe được chất vấn của tôi, có vài người chậm rãi cúi đầu.

Một người dì trầm mặc thật lâu, rồi kiên quyết nói:

“Cô gái, số tiền này tôi không cần nữa, coi như là cho ba mẹ cô thêm hương khói. Về sau cô sống thật tốt đi!”

Nói xong, bà ta xoay người muốn rời đi.

Có mấy người do dự một chút, cũng đuổi theo bước chân của bà ta, chuẩn bị rời đi.

Tôi vội vàng lên tiếng ngăn cản:

“Các cô chú, cháu chỉ muốn mọi người giúp ba cháu giải oan!”

“Ông ấy thân là một giáo viên, chưa từng vi phạm đạo đức, chưa từng làm bất cứ chuyện gì làm tổn thương học sinh!”

“Năm đó, các người rõ ràng thấy được chân tướng, ba cháu chính là cứu Lý Phương, nếu như không cứu cô ta, mười một năm trước cô ta đã chết rồi!”

“Vì sao cứu người còn bị mắng? Bị vũ nhục? Bị bức tử? Về sau ai còn dám làm chuyện tốt đây?”

“Các người đều có con cái phải không? Đều có ba mẹ phải không? Nếu ba mẹ các người con cái các người rơi vào trong nước, các người chả lẽ không hy vọng có một người tốt bụng đi cứu bọn họ sao?”

“Nhưng mà, các người đã làm trái lương tâm, lừa gạt thế nhân, thử hỏi về sau ai dám làm người tốt, ai dám cứu người?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.