Một Chữ Thiện

Thăm bà nội



Chương 12: Thăm bà nội

Xử lý xong chuyện bên này, tôi và Tạ Cẩm trở về Hương Thành một chuyến.

Đây là chuyện tôi đã quyết định từ rất sớm, trở về thăm bà nội, cũng là gặp những người chứng kiến năm đó.

Chúng tôi không bí mật trở về mà trở về nhà trong tư thế nổi bật.

Nhân danh doanh nhân trẻ nổi tiếng.

Lãnh đạo địa phương đón tiếp chúng tôi, chúng tôi nhảy vọt trở thành người nổi tiếng địa phương.

Tôi ủy thác lãnh đạo sắp xếp, mở một buổi thuyết giảng ở rạp hát địa phương.

Tôi trở về để “làm giàu” cho người dân.

Ngoại trừ công ty điện ảnh và truyền hình, thật ra tôi còn đăng ký một công ty tài chính ở tỉnh lị.

Lần này về Hương Thành, tôi cố gắng tuyên truyền, cuối cùng cũng thu hút được rất nhiều bà con đến nghe giảng.

Dù sao, chỉ cần tốn một chút tiền, là có thể kiếm rất nhiều tiền, còn có quà tặng miễn phí, ai có thể không muốn chứ?

Ngày đầu tiên, không một nhân chứng nào đến.

Ngày hôm sau, một người lục đục tới, xen lẫn giữa những người xem khác.

Ngày thứ ba, lại lục đục tới hai người.

Suy nghĩ một chút, tôi ở địa phương tuyển một nhóm sinh viên giúp tôi phát tờ rơi, đến gần nơi nhân chứng ở năm đó bắt đầu phát tờ rơi, làm tuyên truyền.

Sự chăm chỉ cuối cùng cũng được đền đáp, vào ngày thứ tư, người đến đông đủ.

Tôi dùng cái lưỡi sắc bén của mình, cùng Tạ Cẩm, bắt đầu tiến hành tuyên truyền cho người dân.

Tôi nói với họ:

“Số lượng đầu tư lần này có hạn, tôi chỉ có thể chọn mười người, tôi muốn chọn mười người tốt nhất.”

Tôi đương nhiên sẽ không thật sự đi hãm hại người tốt.

Tôi chọn toàn bộ những người chứng kiến năm đó, mặt khác, để phòng ngừa bọn họ hoài nghi, tôi còn chọn ra vài người làm xằng làm bậy ở địa phương.

Bọn họ bắt đầu từ trong nhà móc tiền cho tôi, chờ mong hỏi tôi:

“Tạ tổng, chúng ta thật sự có thể kiếm tiền sao?”

“Đương nhiên có thể!”

Một số người có uy tín ở địa phương đã nhanh chóng xác nhận điều đó cho tôi, bởi vì bọn họ cầm tiền của tôi.

Nghe xong những lời cam đoan này, các nhân chứng yên lòng.

Thế là cuộc trả thù của tôi chính thức bắt đầu.

Khi bạn muốn lừa dối ai đó, trước tiên hãy cho họ một chút ngọt ngào.

Cái ngọt ngào này phải tiếp tục tăng lên.

Có được lòng tin của họ, bạn mới có thể bắt đầu đào hố, lừa họ đến cái đũng quần cũng không còn.

Tôi đã kiếm được tiền với mười người đó và vẫn tiếp tục kiếm tiền.

Các nhân chứng cơ bản đều đã bốn năm mươi tuổi, nhìn thấy tiền ào ào nhập sổ rất là vui vẻ.

“Tạ tổng thật là giữ lời! Cô đúng là một người tốt.”

Tôi đương nhiên là người tốt! Ba tôi cũng là một người tốt.

Họ bắt đầu trả cho tôi rất nhiều tiền, càng ngày càng nhiều.

Vào những ngày như thế này, tôi đã lấy hết can đảm để đến thăm bà ở viện dưỡng lão tốt nhất ở Hương Thành.

Năm đó mẹ và em gái một xác hai mạng, ba treo cổ tự sát, bà nội không chịu nổi đả kích, trở thành bệnh nhân tâm thần.

Ngay cả tôi là ai cũng không biết.

Chỉ cần tôi không bận rộn, về cơ bản mỗi tháng tôi đều lén lút trở về thăm bà ấy.

Vốn dĩ tôi muốn đưa bà nội lên tỉnh lỵ, nhưng bà nội lúc tốt lúc xấu, thời gian thanh tỉnh cực ngắn.

Mỗi khi tỉnh táo, bà ấy sẽ ôm tôi khóc:

“Duyệt Duyệt đáng thương của bà, bà nội không đi đâu cả, bà nội phải ở lại đây, trông nhà giúp ba mẹ con, phải nhìn thấy những tên khốn kiếp kia nhận được báo ứng…”

Không có cách nào, tôi không thể ép buộc người già, cuối cùng chỉ có thể tìm được một viện an dưỡng có môi trường phục vụ tốt, để bà nội ở đó.

Khi đến đó, hộ lý chăm sóc bà nội rất nhiều năm đang đẩy bà nội ra vườn phơi nắng, nhìn thấy tôi, hộ lý rất vui mừng:

“Tạ tiểu thư, Tạ tiên sinh, hai người đã đến.”

Hộ lý là một người bản địa, dì ấy biết thân phận thật sự của tôi, rất đau lòng cho tôi.

Hơn nữa trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, miệng rất kín, cũng chăm sóc bà nội rất tốt.

Bà nội tóc hoa râm, khoác áo khoác, nghiêng đầu ngồi trên xe lăn.

Nghe thấy âm thanh đó, đôi mắt trống rỗng của bà nội sáng lên một chút, bà từ từ quay đầu lại nhìn tôi.

Tôi không nhịn được, nước mắt chảy xuống, bước nhanh đi tới, ngồi xổm xuống, ghé vào đùi bà nội, nghẹn ngào không ngừng:

“Bà nội, con đến thăm bà.”

Bà nội tay thô ráp sờ tóc của tôi, giọng nói dịu dàng xa cách:

“Dao Nhi, sao bây giờ mới tan học trở về? Đã mấy giờ rồi?”

Dao Nhi, là tên gọi yêu thích của bà nội đối với ba khi còn nhỏ.

Xem ra, bà thật sự không còn tỉnh táo nữa, cư nhiên đem tôi tưởng thành ba tôi khi còn bé.

Cho đến khi tôi rời đi, bà nội cũng không tỉnh táo.

Tôi nói với hộ lý:

“Dì, phiền dì giúp cháu chăm sóc tốt cho bà nội, chờ cháu xử lý tốt mọi chuyện, cháu sẽ tới đón bà nội.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.