Chương 1:
Từ hồi lên tiểu học tôi đã là một chú cún liếm, vì lúc học tiểu học bạn cùng bàn rất giàu, ngày nào tiền lẻ cũng đựng đầy ngăn kéo.
Tôi ngày ngày làm chân chạy vặt cho cậu ấm, chạy một lần năm tệ.
Tôi thấy tiền sáng mắt, đến cả lúc cậu ta đi vệ sinh tôi cũng theo hộ tống nên tuổi một nhúm nhưng hộp tiền tiết kiệm của tôi đã đầy ụ.
Sau đó cậu ấm chuyển đi mất tiêu, còn tôi nhờ nhờ khoản tiền tích được học xong tiểu học.
Lúc tôi lên trung học, tôi có làm kinh doanh nhỏ, chủ yếu là nhân giờ cơm trưa chạy ra hàng tạp hóa ngoài trường mua một cặp toàn đồ ăn vặt, sau đó tăng giá lên bán cho học sinh trong lớp giữa giờ học.
Trong lớp thích mua đồ ăn vặt của tôi, nhất là một cô bé tên Tiền Tịnh, trắng trẻo mềm mại, tiền tiêu vặt một ngày cũng mấy trăm tệ.
Mỗi lần giữa giờ học ở chỗ tôi đều phải mua mấy chục tệ đồ ăn vặt, cũng không ăn, mua xong chia cho người khác.
Túi đồ ăn vặt bị mọi người ném đầy đất, cô ấy bảo tôi đi quét rác, quét một lần hai mươi tệ.
Khi đó tôi đặc biệt siêng năng, mỗi ngày đi theo bên cạnh cô ấy bận trước bận sau.
Thật ra khi ấy hầu hết học sinh đều chưa có khái niệm rõ ràng về tiền bạc nên tôi kiếm tiền khá tốt.
Lúc lên lớp 10, một ngày tôi kiếm lời được ba trăm tệ. Tiền của học sinh bao giờ cũng dễ moi hơn xã hội, vì họ chưa từng chịu khổ, sao hiểu được tầm quan trọng của tiền.
Người như tôi ấy à! Không cha không mẹ, tinh ranh từ nhỏ, ngày nào cũng nghĩ phải làm gì cho ra tiền.
Về sau lên đại học rồi, tôi rất rất cố gắng kiếm tiền, ngày ngày kiếm tiền, mãi tới khi va phải Trần Thần, con nhà giàu phiên bản Pro, vung tiền như rác, đúng là trời ban người tặng tiền cho tôi.
Trần Thần này là ai? Phú ông khoa nghệ thuật, nhà làm bất động sản.
Một đại thiếu gia, chúng tôi làm sao quen biết ư?
Tôi là hội trưởng hội kỷ luật, đây đã là lần thứ mười hai tôi bắt được anh ta trốn học.
Cố vấn học tập nhìn vào bảng danh sách, vô cùng phẫn nộ:
“Đẹp trai lắm tiền? Bạn học, cái tên này không cần xoá giúp cậu ta.”
Cố vấn học tập vừa lên tiếng, tôi cũng không nói gì, mỗi ngày vẫn ghi danh như cũ. Cuối cùng rước khi bị nghỉ học anh ta đã tìm tới.
Anh ta hỏi tôi chuyện gì xảy ra, tôi cẩn thận trả lời:
“Học trưởng, em cũng không có cách nào khác.”
“Không có cách thì nghĩ đi.”
Anh ta dựa vào ghế, bực bội nhìn tôi.
Sau đó tôi lại nghĩ ra cách giải quyết cho anh ta, đưa đại thiếu gia đi mấy lần thì sự việc đã được giải quyết.
Đại thiếu gia đối với cái chân chó như tôi vô cùng hài lòng, lại thấy tôi nghèo đến không có một các, tiện tay đem một cái dây chuyền vàng ném cho tôi.
Đối mặt với sợi dây chuyền trị giá ba vạn, tôi bày tỏ sự kính trọng cao nhất đối với đại thiếu gia và an tâm chờ đợi anh ta mỗi ngày.
Sau đó có một ngày, đại thiếu gia hỏi tôi, có phải tôi muốn đuổi theo anh ta.
Tôi cẩn thận trả lời:
“Anh không thích việc em gửi tin nhắn sao? Vậy sau này em không gửi nữa.”
Anh ta không nói gì, hồi lâu mới trả lời tin nhắn:
[Cô là Kiều Túy đúng không?]
[Đúng vậy] (biểu cảm meo meo đáng yêu)
[Hoa khôi Tiểu Hoa, biết không?]
[Biết ạ]
[Cô ấy rớt một môn…]
[Hiểu rồi, hai ngày tới em sẽ giúp hỏi một chút.]
[Được, cảm ơn!]
Trần Thần không hổ là đại thiếu gia trong lòng của tôi, thẳng tay phát cho tôi bao lì xì năm vạn.
Tôi cũng không khách sáo, nhận xong lập tức trả lời bằng một meme cảm ơn.
Có lẽ là do lúc đầu tôi đã thu thập quá nhiều tiền từ Trần Thần, thế cho nên sau này khi yêu đương, Trần Thần nói với tôi một câu nhiều nhất chính là.
“Kiều Túy, em có thể đừng mê tiền hơn mạng hay không.”
Tôi cũng không giải thích. Tôi vốn ham tiền, mỗi bao lì xì anh ta cho tôi, tôi đều muốn. Ngay từ đầu, tim tôi đã không hướng về anh ta.