Nam Chính Dở Hơi Lắm Tiền

Chương 2



Chương 2:

Tôi và Trần Thần quen nhau như thế nào?

 

Cái này còn phải nói từ Tiền Tịnh.

 

Tôi và Tiền Tịnh rất có duyên phận, học cùng một trường trung học, cùng một trường cao trung, sau đó lại thi đậu cùng một trường đại học.

 

Chỉ là sau khi lên đại học, bởi vì chuyên ngành chênh lệch quá lớn, chúng tôi cũng rất ít liên lạc.

 

Thỉnh thoảng gặp mặt cũng có thể chào hỏi, nhưng cũng chỉ giới hạn trong một lời chào mà thôi.

 

Cho đến một ngày, đêm hôm khuya khoắt, Trần Thần gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi có xe hay không. Tôi nói có.

 

Anh ta nói anh ta uống rượu, không thể uống rượu lái xe, tiện tay phát cho tôi một bao lì xì bảo tôi đi đón anh ta.

 

Đêm hôm khuya khoắt, tôi cưỡi con xe điện cũ nát của tôi đi tới, đại thiếu gia nhìn thấy tôi vui vẻ tới:

 

“Đây là lần đầu tiên tôi đi xe điện!”

 

“Hay là… tôi giúp anh gọi taxi nhé?”

 

“Không cần, ngồi taxi khó chịu, xe điện thì xe điện đi! Vừa hay có thể hít thở không khí.”

 

Tôi đưa thiếu gia về, chỉ là đại thiếu gia chưa tới trường học đã bắt đầu phát điên vì rượu, vừa nhỏ giọng khóc vừa lẩm bẩm:

 

“Cô ấy từ chối tôi… lần đầu tiên tôi thổ lộ với một cô gái… cô ấy lại từ chối…”

 

Trong gió đêm lạnh lẽo, Trần Thần càng tủi thân, sau đó anh ta dứt khoát ôm lấy eo tôi, dựa vào lưng của tôi ngủ thiếp đi.

 

Tôi cứng đờ, tôi chỉ tới đón người, bị ôm một cái thì phải tính giá khác đấy.

 

Lúc tôi dừng xe, Trần Thần thổ lộ, anh ta không thổ lộ bằng miệng, mà chuyển khoản hai vạn, ghi chú là “Làm bạn gái tôi.”

 

Tôi cắn răng nhận lấy, ngẩng đầu nhìn. Trần Thần nhìn chuyển khoản đã được nhận, tiện tay nhét điện thoại vào túi, cảm thấy hài lòng đi vào ký túc xá.

 

Tôi đứng dưới lầu kí túc xá nam, gió lạnh thổi qua, mới suy nghĩ cẩn thận.

 

Đại thiếu gia đâu phải thổ lộ, rõ ràng là sau khi bị từ chối, tâm tình không tốt, lấy tôi làm nệm đắp!

 

Nửa đêm tôi nhìn số tiền tiết kiệm trong ngân hàng, càng xem càng vui vẻ, cuối cùng vui tươi hớn hở ngủ thiếp đi.

 

3.

 

Tôi có bạn trai, nhưng chuyện này chỉ có Trần Thần biết, anh ta không nói, tôi cũng không nói.

 

Đại thiếu gia thỉnh thoảng phát cho tôi cái bao lì xì, ghi chú “lại đây ăn cơm”, sau đó là cái địa chỉ.

 

Tôi lập tức vui vẻ chạy tới, thật tốt, chẳng những có tiền, còn tiết kiệm được một bữa cơm miễn phí.

 

Có khi chỉ là tụ tập chơi chơi, Trần Thần mở phòng riêng ăn uống nhàn nhã, đại thiếu gia quen được chiều chuộng, sống cuộc sống nhàn nhã, nên ăn uống chậm rãi.

 

Anh ta không thích tôi ăn quá nhiều nên sau khi thấy tôi nuốt hai ba miếng, anh ta nhướn mày nói:

 

“Uống canh đi.”

 

Một chén canh nho nhỏ, tôi uống một ngụm, ngẩng đầu, nhìn anh ta không có ý kiến, tiếp tục ăn cơm.

 

Trong các cuộc tụ tập có nhiều người, tôi sẽ khống chế bản thân một chút, im lặng từng ngụm từng ngụm nhỏ mà ăn.

 

Thỉnh thoảng bị điểm danh, liền ngẩng đầu nhìn người nói chuyện, mang theo nụ cười xã giao, người khác hỏi cái gì đáp cái đó, người khác không hỏi liền tiếp tục ăn cơm.

 

Có người nói tôi quá ngoan ngoãn rồi, bảo tôi cứ tùy ý làm những việc mình muốn, tôi cũng chỉ cười cười gật đầu theo.

 

Đối với chuyện này, tôi rất khó đánh giá, chỉ có thể nói, nếu cậu là trẻ mồ côi, cậu có thể còn ngoan ngoãn hơn tôi.

 

Sau đó sinh nhật tôi, Trần Thần gọi tôi đi dự sinh nhật, tôi cũng đi.

 

Du thuyền lớn nhà đại thiếu gia, gió biển thổi rất thoải mái, tôi nhắm mắt ước nguyện.

 

Anh ta tựa vào sô pha lười biếng ngắt lời:

 

“Có nguyện vọng gì, nói ra là được, còn cần phải ước trong lòng?”

 

Tôi chần chờ một chút, quyết đoán mở miệng:

 

“Em muốn có một căn nhà.”

 

Trần Thần nhướng mày:

 

“Không cần ước, anh có rất nhiều nhà, chúc mừng em, nguyện vọng đặt rất đúng chỗ, hai ngày nữa dẫn em đi sang tên.”

 

Anh ta tựa vào đó, vẫn lười biếng nghịch điện thoại, thuận miệng hứa hẹn.

 

Hồi lâu, tôi ngăn chặn tim đập, cũng không dám hỏi thật hay giả, chỉ cắt bánh ngọt ngồi ở bên cạnh ăn.

 

Hoàng hôn trên thuyền rất đẹp, bánh cũng rất ngọt, ma xui quỷ khiến tôi nghiêng đầu, tôi muốn hôn Trần Thần một cái.

 

Tôi không cần nhà, tôi luôn có thể tiết kiệm đủ tiền tự mình mua. Hiện tại, tôi thật sự rất muốn hôn anh ta một cái.

 

Nhưng tôi không nói gì, cũng không nhúc nhích, anh ta vẫn chán nản chơi điện thoại, hình như nhận được một tin nhắn thoại.

 

Tôi không nghe rõ giọng nói, chỉ anh ta nhíu mày nói:

 

“Về thôi.”

 

Trời tối, anh ta có việc đi trước, tôi ở ven đường quét một chiếc xe điện nhỏ. Đến ký túc xá mới biết được, hoa khôi trường, Tiền Tịnh hôm nay bị hạ đường huyết được đưa đi bệnh viện.

 

Tôi lại gần, vừa vặn nhìn thấy trên điện thoại của bạn cùng phòng có người chụp ảnh ở bệnh viện, Trần Thần đứng ở một bên.

 

Tôi bỗng nhiên lại nhớ tới phần bánh ngọt chưa ăn hết của mình, thật lâu sau, ngáp một cái, cầm điện thoại lên giường ngủ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.