Người Đến Sau Dạy Em Cách Yêu Lấy Mình

Chương 13



 

Khi nhìn thấy con số một triệu trong tài khoản, tôi cứ ngỡ mình đang mơ.
Bao năm làm việc, cuối cùng tôi cũng tích góp được khoản đầu tiên trong đời — con số không lớn với người khác, nhưng với tôi, là cả một chặng đường.

Mà trong đó, cũng có phần công của Lý Nguy Nhiên.
Sau khi từ chối liên hôn, anh đăng lên mạng bức ảnh hai chúng tôi đeo nhẫn cưới, nắm tay nhau, kèm một đoạn văn dài kể về chuyện tình của mình.
Trọng tâm duy nhất: Anh đã tìm được tình yêu đích thực.

Câu chuyện “cậu ấm nhà giàu từ bỏ sản nghiệp vì cô gái bình thường” khiến mạng xã hội dậy sóng.
Tài khoản của tôi bất ngờ nổi tiếng, lượng theo dõi tăng lên chóng mặt, các công ty hợp tác nối đuôi nhau tìm đến.

Một công ty MCN ra giá cao nhất — ba triệu tệ cho một năm.
Người phụ trách rất niềm nở, mời tôi đến trụ sở thương thảo.
Mọi chuyện diễn ra quá suôn sẻ, đến mức khiến tôi hơi lo lắng, nhưng rồi cũng tự trấn an rằng có lẽ mình may mắn.

Khi buổi nói chuyện kết thúc, tôi khát khô cả họng, uống một ngụm nước trên bàn rồi nhắn tin cho Lý Nguy Nhiên:
【Em kiếm được một mớ tiền rồi! Tối nay mời anh ăn, chọn quán đắt nhất cũng được!】
Anh trả lời gần như ngay lập tức:
【Vậy ăn nhà hàng Nhật trung tâm thành phố, 2.888 tệ/người.】

Tôi suýt nghẹn nước, nhưng vẫn cắn răng: 【Chiều anh luôn!】

Tin vừa gửi đi, tôi bỗng thấy choáng váng.
Cả căn phòng xoay tròn. Tôi cố nắm lấy thành ghế, nhưng mọi thứ trước mắt đã nhòe đi.
Giữa cơn mơ hồ, tôi nghe thấy giọng người đàn ông kia, rất nhỏ:
“Báo với sếp, xong rồi.”

Khi mở mắt, trước mặt tôi là một mảng tường trắng toát.
Căn phòng lạ lẫm, ga giường lụa màu xám lạnh khiến sống lưng tôi nổi da gà.

Một giọng nói vang lên:
“Tỉnh rồi à?”

Tôi quay đầu — Kỷ Minh.
Hắn mặc sơ mi đen, áo vest tùy ý khoác lên vai, ánh mắt trầm tĩnh đến đáng sợ.
Khoảnh khắc đó, tôi ngỡ mình bị kéo ngược về quá khứ — những ngày còn ở bên hắn.

Nhưng rồi lý trí kịp kéo tôi trở lại.
Tôi bật dậy, hất cốc nước trong tay hắn, giọng run lên vì tức giận:
“Anh muốn làm gì?!”

Nước văng xuống thảm, loang thành một vệt tối.
Kỷ Minh không nổi giận, chỉ im lặng nhìn tôi, ngón tay lướt nhẹ qua vết hằn đỏ trên cổ tôi.
“Dấu của hắn à?”

Tôi rùng mình, gạt tay hắn ra.
“Anh đưa tôi đến đây làm gì?”

Hắn nhìn tôi thật lâu, ánh mắt lạnh đến mức khiến người ta nghẹt thở.
“Phùng Nam,” hắn khẽ nói, “bên ngoài em luôn tỏ ra yếu đuối… nhưng thật ra lại là người tàn nhẫn nhất.”

Tôi cười khẽ, trong lòng chỉ còn lạnh lẽo:
“Còn anh thì sao? Kỷ Minh, anh có bao giờ tự hỏi, người khiến tôi trở nên như vậy là ai không?”

Hắn im lặng. Cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng đến ngột ngạt.
Ánh sáng từ cửa sổ rọi xuống gương mặt hắn, khắc sâu những đường nét vừa cứng rắn vừa mệt mỏi.

“Trước kia em yêu anh như vậy,” hắn nói khẽ, giọng khàn đi, “tại sao bây giờ lại nhìn anh bằng ánh mắt đó?”

Tôi cúi đầu, siết chặt tấm ga giường, ngực nhói lên từng đợt.
Ký ức như cơn sóng trào về — đêm mưa năm ấy, ca phẫu thuật lạnh lẽo, và sinh linh nhỏ bé chưa từng kịp đến với thế giới này.

“Đừng mà, Kỷ Minh…” tôi khẽ nói, mắt nhòe đi.

Hắn nhìn tôi chằm chằm rất lâu. Đúng lúc tôi tưởng hắn sẽ không thèm để ý đến tôi nữa, thì hắn đột nhiên bóp chặt cằm tôi, tức giận hét lên:

“Trước đây không như vậy! Phùng Nam, trước đây rõ ràng không như vậy mà?! “Sao em lại sợ anh? Sao lại…”

Tôi run rẩy toàn thân, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu.
Kỷ Minh nhận ra, vội nắm lấy tay tôi.
Lòng bàn tay đẫm đỏ, máu thấm vào từng kẽ ngón.

Đồng tử hắn co rút, cả người như bị rút cạn hơi thở, chỉ còn lại nỗi hoảng hốt tột cùng.
“Anh không động vào em.” Giọng hắn khàn đặc, run run ôm tôi vào lòng, từng chữ nghẹn lại như đang van xin:
“Anh sẽ không chạm vào em, Nam Nam, đừng sợ anh… Là anh sai rồi, tha cho anh được không?”

Tôi chết lặng.

Nam Nam — cách hắn gọi tôi thuở thiếu thời, nhẹ nhàng mà thân thuộc.
Khi ấy, chúng tôi cãi nhau suốt, mẹ hắn chỉ đứng bên mỉm cười, chưa từng can ngăn.
Mỗi lần tôi tức đến phát khóc, hắn sẽ cúi đầu, dịu giọng:
“Nam Nam, là anh sai. Tha lỗi cho anh đi.”

Tôi vừa khóc vừa ôm hắn, nước mắt rơi ướt vai áo, còn hắn chỉ cười khẽ, dỗ dành như thể mọi chuyện chẳng hề nghiêm trọng.

Cái ôm năm ấy ấm áp đến nao lòng.
Còn cái ôm bây giờ, lạnh buốt như băng, siết chặt đến mức tôi nghe rõ tiếng tim mình rạn vỡ.

Thế nhưng hắn vẫn ôm lấy tôi, tuyệt vọng đến điên cuồng — như thể chỉ cần buông tay, tôi sẽ tan biến mãi mãi khỏi thế giới của hắn.
Dù cả hai đều hiểu, chúng tôi đã không thể quay về nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.