Người Đến Sau Dạy Em Cách Yêu Lấy Mình

Chương 14



Kỷ Minh chuẩn bị cả bàn ăn thịnh soạn, riêng món chính thôi đã hơn mười loại, nhưng tôi chẳng nuốt nổi một miếng.
Đêm xuống, khi vừa tỉnh lại, trước mắt tôi tối sầm rồi ngất lịm.

Lúc mở mắt, làn hơi lạnh truyền dọc cánh tay khiến tôi rùng mình.
Một bình truyền dịch treo lơ lửng trên đầu.
Giọng Kỷ Minh vang lên, khàn khàn nhưng vẫn đầy giận dữ:
“Cô ấy không ăn gì cả, tại sao không ai nói với tôi?! Mù hết rồi à?!”

Tôi giật mạnh kim truyền ra khỏi tay, máu trào ra đỏ thẫm.
Kỷ Minh hoảng loạn lao tới, tay run rẩy muốn bịt miệng vết thương.
“Lấy bông! Lấy băng keo mau lên!” Hắn quát lớn, giọng khàn đặc.

Tôi nhìn hắn, giọng khô khốc: “Đừng phí công nữa.”

Hắn sững người. Đồng tử co rút dữ dội, hơi thở phập phồng.
“Con mẹ nó, em thích hắn đến vậy sao?! Chỉ vì tôi không cho ở bên hắn mà em tuyệt thực chống lại tôi à?!”

Tôi mệt đến không còn sức cãi, chỉ khẽ nói:
“Không liên quan đến ai hết. Kỷ Minh, tôi chỉ là… không muốn ở bên anh nữa.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, bình thản đến tàn nhẫn:
“Tôi không yêu anh. Tôi ghét anh. Dù không có Lý Nguy Nhiên, tôi cũng sẽ không bao giờ quay lại.”

Hắn như bị ai bóp nghẹt cổ họng.
Còn tôi, vẫn chậm rãi nói tiếp:
“Nghĩ đến việc phải sống bên anh, tôi thà chết còn hơn.”

“Chết thì chết!”
Hắn gào lên, giật phăng dây truyền, ném xuống đất.
“Em tưởng tôi sợ em chết à?! Em có chết cũng phải chết trong tay tôi!”

Thật ra tôi không cố ý tuyệt thực.
Chỉ là… nuốt không trôi.
Trước đây, tôi từng cố gắng biết bao nhiêu để được đến gần hắn một chút.
Còn bây giờ, chỉ cần hắn lại gần, tôi đã thấy khó thở.

Sau khi biết thế nào là tình yêu thật sự, tôi mới nhận ra — thứ tôi từng có với hắn, chẳng qua chỉ là một thứ giả dối, mục rữa từ trong ra ngoài.
Vậy mà tôi từng tự nguyện chịu đựng, tưởng đó là yêu.

Trong đầu tôi giờ chỉ toàn hình ảnh của Lý Nguy Nhiên:
Anh đang làm gì? Có biết tôi biến mất không? Có sốt ruột, có tìm tôi, có chờ tôi không?

Nhưng Kỷ Minh giam tôi rất chặt.
Hắn nghỉ làm, ngày ngày mang laptop ngồi bên giường, không rời tôi nửa bước.
Những món ăn vặt hắn từng mắng là “đồ rác rưởi”, giờ lại chất đầy quanh tôi.
Thứ gì tôi từng muốn, giờ hắn đều cho — chỉ trừ tự do.

Tối đến, hắn ép tôi ngủ cùng, còn đọc truyện cổ tích cho nghe.
Buồn cười thay, hắn chọn đúng Truyện cổ Andersen.
Giọng hắn rất ấm, nhưng tôi chẳng nghe được chữ nào.

Đọc xong, hắn đắp chăn cho tôi, khẽ hỏi:
“Ngày mai nghe Nàng tiên cá nhé?”

Tôi im lặng.
Hắn nghiêng người, bóp nhẹ cằm tôi, buộc tôi phải nhìn thẳng vào hắn:
“Được không?”

“Kỷ Minh, anh thấy như vậy có ý nghĩa gì không?” — tôi hỏi, giọng nhạt như nước lã.

“Anh thấy rất có ý nghĩa.” Hắn cười, ánh mắt dịu dàng đến mức rợn người.
“Đây chẳng phải là cuộc sống em từng mong sao? Trước kia là anh sai, giờ em muốn gì anh cũng cho, kể cả sao trên trời.”

Tay hắn nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, giọng trầm thấp mà mềm mỏng:
“Chuyện đứa bé là lỗi của anh. Nhưng chúng ta còn trẻ, sau này vẫn có thể có con. Anh đã liên hệ công ty tổ chức tiệc cưới, tháng sau đi Rouen, như em từng muốn.”

Tôi nhìn hắn, trong lòng chỉ thấy một nỗi buồn cười đến cay đắng.
Một kẻ từng bóp nghẹt tôi bằng tình yêu méo mó của hắn,
Giờ lại nói muốn cưới tôi — như thể tình yêu có thể khâu vá lại bằng một lễ đường trắng tinh.

Đúng lúc ấy, điện thoại hắn đổ chuông.
Kỷ Minh nhấc máy, sắc mặt lập tức sa sầm.
“Chẳng phải tôi nói rồi sao? Đừng gọi cho tôi nữa.”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng phụ nữ nghẹn ngào, run rẩy như sắp vỡ:
“Kỷ Minh… anh không thể đối xử với em như thế. Tại sao lại đuổi em khỏi công ty? Em biết sống sao đây… sao anh nỡ làm vậy với em chứ?”

Giọng Kỷ Minh lạnh băng, không một chút dao động:
“Công ty là của tôi. Tôi muốn đuổi ai, là việc của tôi. Cô tự biết mình vào được nhờ cái gì. Không có quan hệ, với năng lực đó, cô nghĩ mình vào nổi à? Tôi chỉ đang đưa cô trở về đúng chỗ của mình.”

Phía bên kia im lặng vài giây, rồi bật khóc lớn hơn:
“Kỷ Minh, em yêu anh đến thế, anh thật sự không có tim sao?! Trước kia anh đâu có như vậy… anh nói anh yêu em, nói chán ghét Phùng Nam, nói anh—”

Cụp.
Tiếng máy cúp vang lên lạnh lùng, dứt khoát.

Kỷ Minh quay sang, ánh mắt vẫn lạnh nhạt:
“Anh đã chia tay cô ta rồi. Sau này em sẽ không phải gặp lại cô ta nữa.”

Nói xong, hắn rời khỏi phòng.

Tôi ngồi chết lặng, nhìn cánh cửa vừa khép lại, rồi bất chợt giật phăng chiếc nhẫn trên tay.
Chiếc nhẫn kim cương Lý Nguy Nhiên từng đeo vào ngón tay tôi — ngày đầu tiên bị đưa đến đây, Kỷ Minh đã ném nó đi.
Thay vào đó là một chiếc nhẫn kim cương hồng, hắn bỏ hơn ba chục triệu tệ để đấu giá.

Nếu là tôi của một năm trước, có lẽ đã hạnh phúc đến phát khóc.
Còn bây giờ… chỉ thấy ghê tởm, đến tận xương tủy.

Chiếc nhẫn lăn đi, phát ra âm thanh nhỏ nhoi giữa căn phòng trống rỗng — lạnh lẽo như tiếng cười nhạo.

Tôi co người lại, ôm chặt đầu gối, vai run lên từng chập.
Trong cổ họng nghẹn lại chỉ còn hai tiếng gọi:

“Lý Nguy Nhiên… em nhớ anh quá.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.