Người Đến Sau Dạy Em Cách Yêu Lấy Mình

Chương 15



Sau khi giam lỏng tôi suốt một tháng, Kỷ Minh lại đưa tôi đến một nơi khác — một căn biệt thự lạ lẫm, tĩnh mịch đến mức chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập.

Một lần, tôi tình cờ nghe thấy hắn gọi điện. Giọng hắn rất nhỏ, lạnh như băng tan giữa đêm đông:
“Bám sát anh ta. Đừng để anh ta phát hiện ra chỗ này.”

Tôi chết lặng.
Lý Nguy Nhiên… đã tìm đến rồi sao?

Tim tôi đập loạn như trống trận, lòng ngổn ngang hy vọng và sợ hãi. Nhưng Kỷ Minh quá khôn ngoan, nhà của hắn nhiều đến mức kể cả anh có tìm cả đời, e rằng cũng chẳng thấy nổi tôi.

Tôi lo lắng đến kiệt sức rồi thiếp đi.
Trong giấc mơ, tôi lại trở về căn nhà nhỏ của mình và Lý Nguy Nhiên.
Anh đang nấu ăn, nồi cháy đen, khói nghi ngút. Tôi ho sặc sụa, vừa đập vai anh vừa mắng:
“Cái nồi em mới mua đấy, đồ ngốc!”
Anh cười, nụ cười dịu dàng như gió sớm.

Giây tiếp theo, tôi choàng tỉnh.
Không khí đặc khét mùi khói. Căn phòng ngập hơi nóng đến nghẹt thở.

Cháy rồi!

Tôi vùng dậy chạy ra cửa, nhưng tay nắm không xoay được. Cửa… bị khóa từ bên ngoài!
Trong khoảnh khắc đó, toàn thân tôi lạnh toát.

Không thể nào… chẳng lẽ Kỷ Minh điên rồi sao?!
Không lẽ hắn muốn thiêu chết tôi?!

Tôi chạy đến cửa sổ, đập liên hồi. Kính không vỡ. Bên ngoài là tầng bốn — nhảy xuống thì chỉ có chết.
Khói mỗi lúc một dày đặc, tôi ho sặc sụa, nước mắt tràn ra cay xè.

Đúng lúc tuyệt vọng nhất, tiếng “rầm!” vang lên, cửa bị đá tung.
Kỷ Minh lao vào giữa biển lửa, khoác chiếc áo khoác ướt lên người tôi, hét khản giọng:
“Đi theo anh!”

Tôi không kịp nghĩ, chỉ biết chạy theo sau hắn.
Lửa gào thét, thiêu cháy mọi thứ — ánh cam phản chiếu trên trần nhà, trên làn da bỏng rát, trên những kỷ niệm từng là niềm kiêu hãnh của hắn.

Kỷ Minh kéo tôi sát vào ngực, vừa chạy vừa dùng khăn ướt che mặt tôi.
“Cố lên! Sắp ra rồi!”

Giọng hắn khản đặc, xen giữa tiếng nổ lách tách của ngọn lửa.
Chúng tôi băng qua cầu thang tầng ba, tầng hai… cuối cùng, ánh sáng cửa chính đã ở ngay trước mắt.

Tôi nhìn thấy — qua làn khói mờ và ngọn lửa cuồng loạn — Lý Nguy Nhiên!
Anh ở đó, cách tôi vài mét, bị người ta giữ chặt, gương mặt đầy hoảng loạn.
Ánh mắt anh nhìn tôi — run rẩy, tuyệt vọng, đau đớn đến tận cùng.

Tôi còn chưa kịp gọi tên anh, thì một lực mạnh từ sau lưng đẩy tôi văng ra ngoài cửa.
Cả thân thể tôi lao vào vòng tay Lý Nguy Nhiên.

Tôi theo bản năng quay đầu lại — chỉ kịp thấy chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ nứt toác, rít lên một tiếng rền vang rồi rơi thẳng xuống.

Giữa biển lửa đỏ rực, ánh mắt Kỷ Minh tìm đến tôi.
Trong đó có nỗi đau, sự tuyệt vọng, và… một tia dịu dàng không thể cứu vãn.

Ngay khoảnh khắc ấy, ngọn lửa nuốt trọn lấy hắn.
Ánh sáng bừng lên như một cơn nổ cuối cùng.
Và bóng dáng Kỷ Minh vĩnh viễn biến mất giữa biển lửa.

Tôi hôn mê suốt hai ngày, đến khi mở mắt, thế giới trước mặt như vẫn còn vương khói lửa.
Toàn thân rã rời, mỗi hơi thở đều như có ai bóp nghẹt lấy tim.

Lý Nguy Nhiên ngồi cạnh giường, áo sơ mi nhăn nhúm, đôi mắt đỏ ngầu lộ rõ quầng thâm vì mất ngủ.
Thấy tôi tỉnh lại, anh sững người một giây, rồi nước mắt không kìm được mà rơi xuống gò má tôi.

Giọng anh khàn đặc, run run như nứt vỡ:
“Xin lỗi… anh đến muộn rồi.”

Tôi cố mở miệng nhưng cổ họng đau rát, chỉ có thể khẽ lắc đầu, dùng chút sức tàn mà siết lấy tay anh.

Anh cúi xuống, bàn tay ấm áp run lên vì sợ hãi, vì ân hận.

Nhờ Kỷ Minh lấy thân mình che chắn, vết bỏng trên người tôi không quá nghiêm trọng — chỉ có cánh tay và đùi bị bỏng nhẹ.
Bác sĩ bảo dùng thuốc trị sẹo là sẽ không để lại dấu vết.
Nhưng trong lòng tôi biết, có những vết thương không bao giờ mờ được.

Tôi run run viết hai chữ trong lòng bàn tay anh:
“Kỷ Minh.”

Không cần nói thêm, anh cũng hiểu.
Một khoảng lặng dài bao trùm căn phòng, chỉ còn tiếng máy đo nhịp tim vang đều.

Lý Nguy Nhiên khẽ thở dài, xoa đầu tôi, giọng anh khàn khàn, trầm nặng:
“Anh từng mong anh ta chết. Nếu không có anh ta, em đã không phải chịu khổ đến mức này. Nhưng… ít ra, đến giây cuối cùng, anh ta vẫn còn biết thế nào là yêu.”

Tôi nhìn lên trần nhà trắng toát, lòng nhói đau.
Có lẽ trên đời này, thứ đáng sợ nhất không phải là hận…
mà là yêu, đến khi chẳng còn đường quay lại.

Ngày cảnh sát công bố kết quả điều tra, tôi đã có thể chống tay ngồi dậy, giọng khàn khàn nhưng cũng đủ để nói vài câu.
Tin tức trên TV vang lên, từng chữ như lưỡi dao chậm rãi cứa vào tim.

Người giúp việc nhà Kỷ Minh bị bắt, khai ra chính là Lâm Hiểu Đồng — người từng được hắn nâng niu như báu vật.
Hai tháng qua, cô ta dựa vào thân phận “bà chủ tương lai” mà bước đi trên mây, được Kỷ Minh cưng chiều, được đồng nghiệp tâng bốc, sống trong hào quang giả tạo.
Kỷ Minh từng vì cô ta mà mua nhà, tặng quà, bao bọc chu đáo như thể cả thế giới này chỉ xoay quanh cô ta.
Vậy mà, chỉ trong một đêm, cô ta từ thiên nga sa sút thành trò cười cho thiên hạ.

Người đàn bà ấy không chịu nổi cú ngã, oán hận đến hóa điên.
Cô ta gắn thiết bị định vị lên xe Kỷ Minh, tìm được biệt thự hắn giấu tôi, rồi mua chuộc người giúp việc phóng hỏa.
Thậm chí, để tôi không thể chạy thoát, cô ta ra lệnh khóa hết mọi cửa sổ, cửa ra vào.
Nếu không bị bắt ở sân bay, có lẽ giờ cô ta đã an toàn bên kia đại dương, để lại cho tôi một đám tro tàn và một sinh mạng suýt nữa bị chôn vùi.

Khi tôi nghe tin cô ta bị còng tay dẫn đi, lòng không có lấy một chút khoái cảm trả thù — chỉ thấy mệt mỏi đến tê dại.
Có những chuyện, thắng thua đều chỉ để lại đau thương.

Tôi gặp lại Kỷ Minh khi hắn được chuyển sang phòng thường, qua khỏi cơn nguy kịch.
Người đàn ông từng kiêu ngạo, sắc sảo đến mức chỉ cần đứng thôi cũng khiến người khác phải ngước nhìn — giờ lại gầy gò, xanh xao, vai nhọn, những vết bỏng loang lổ hằn rõ dưới lớp áo bệnh nhân.
Hắn khẽ ngẩng đầu, khóe môi run run kéo lên thành một nụ cười méo mó:
“Em không sao là tốt rồi.”

Tôi nhìn hắn, lòng nghẹn lại.
Người từng khiến tôi yêu đến quên mình, cũng là người khiến tôi khổ đến chẳng còn nước mắt để khóc.
Tôi từng nghĩ, chúng tôi sinh ra là để ở bên nhau.
Nhưng hóa ra, có những tình yêu chỉ để dằn vặt, để đến khi nhận ra thì đã muộn mất rồi.

Khoảnh khắc hắn đẩy tôi ra khỏi biển lửa, tôi nhìn thấy trong mắt hắn — thứ tình yêu mà tôi từng khao khát biết bao năm.
Nhưng tất cả đều đến trễ một bước.

Tôi khẽ nói:
“Anh cứu tôi, tôi biết ơn. Nhưng những gì xảy ra hôm nay… là cái giá mà cả hai chúng ta đều phải trả.”

Hắn im lặng rất lâu, rồi giọng nghẹn lại:
“Phùng Nam, em thật sự từng yêu anh sao?”

Tôi nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng mà xa xăm:
“Từng yêu, là yêu đến đau lòng.”

Từng yêu.
Còn bây giờ, chỉ còn lại những vết sẹo không tên.

Kỷ Minh cứng người, ngón tay siết chặt lấy mép ga giường.
Tôi quay lưng, khẽ nói:
“Anh nghỉ ngơi đi, tôi đi đây.”

Khi tay vừa chạm vào tay nắm cửa, phía sau vang lên tiếng hắn nghẹn ngào, khàn đặc như xé lòng:
“Phùng Nam… em sẽ không quay đầu lại nữa, đúng không?”

Tôi khựng lại một giây.
Nhưng cuối cùng, vẫn bước tiếp — không quay đầu, không rơi nước mắt.
Vì có những chuyện, quay lại… chỉ càng thêm đau.

………

Sau hai tháng điều trị, khi vết thương đã lành và giọng nói cũng khôi phục đôi chút, tôi nghe tin Kỷ Minh đã ra nước ngoài.
Hắn bán sạch tài sản trong nước, cắt đứt mọi liên hệ, rời đi không một lời chào.
Không ai biết hắn đi đâu, và có còn định quay về nữa hay không.

Tối hôm đó, tôi nằm mơ.
Trong giấc mơ, Kỷ Minh mười bảy tuổi đứng dưới tán cây long não xào xạc trong gió, mặc bộ đồng phục học sinh đã sờn cổ.
Hắn nhìn tôi, mắt đỏ hoe, giọng run rẩy:
“Xin lỗi, Phùng Nam. Đừng tha thứ cho anh.”

Tôi giật mình tỉnh giấc.
Bên cạnh, Lý Nguy Nhiên vẫn chưa ngủ. Anh nghiêng người, khẽ nắm lấy tay tôi, giọng dịu dàng:
“Sao thế, lại gặp ác mộng à? Hay để anh kể truyện cổ tích cho em nghe nhé?”

Tôi gật đầu.
Anh cười, lấy cuốn truyện đã sờn gáy trên đầu giường, giở đến trang quen thuộc.
Lại là Cô Bé Tí Hon — câu chuyện anh đã kể cho tôi biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào tôi cũng lặng lẽ nghe đến tận cùng.

Giọng kể của anh trầm ấm, như một dòng nước nhẹ nhàng len qua vết thương chưa khép miệng trong lòng tôi.
Tôi nhắm mắt lại, cố dỗ mình ngủ tiếp.

Trong mơ, không còn Kỷ Minh, cũng chẳng còn tuổi mười bảy.
Chỉ có một chú chim én, chở tôi bay qua bầu trời đêm lấp lánh sao rơi.
Ánh sáng lướt qua đôi cánh, ấm áp như mùa xuân chưa từng tàn.
Sau mùa đông dài dằng dặc, cô bé tí hon cuối cùng cũng tìm được mùa xuân của mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.