Sáng hôm sau, tôi kéo vali bước ra cửa.
Kỷ Minh ngồi trên sofa, giữa làn khói thuốc mờ mịt, ánh mắt lạnh lẽo dõi theo tôi cùng đống hành lý lỉnh kỉnh.
Trước mặt hắn, gạt tàn đã chất đầy những đầu lọc cháy dở.
Tôi ngập ngừng một lúc, giọng khản đặc:
“Kỷ Minh, em đi đây… chúng ta có thể ôm nhau lần cuối không?”
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt u ám lướt qua tôi, rồi bật cười nhạt.
“Cút.”
Tôi đứng lặng rất lâu, đến khi hơi thở cũng trở nên nặng nề.
“Em sẽ cút. Sau này em không còn ở đây nữa… anh nhớ tự chăm sóc mình.”
“Không cần cô quan tâm.” – hắn nghiến răng cười khẩy. – “Phùng Nam, cô dọn đi cho nhanh. Tối nay tôi tìm người khác thay thế cô. Cô tưởng cô đáng giá lắm sao? Mẹ kiếp, giờ tôi mới hiểu thế nào là tình yêu thật sự! Tôi sẽ cưới Lâm Hiểu Đồng, cô ấy mới là người tôi cần. Còn cô…” – hắn dừng lại, giọng hạ thấp, lạnh đến rợn người – “chẳng là gì cả.”
Tôi gật đầu, mỉm cười nhạt nhòa nước mắt.
“Vậy thì tốt. Em đi đây.”
Khi tìm thấy Lý Viện An, cô ấy vừa tan ca, gương mặt mệt mỏi đến mức trông như xác sống.
Cô là người bạn duy nhất của tôi ở thành phố này, là bạn cùng phòng suốt bốn năm đại học.
Nghe tôi nói “bọn tớ chia tay rồi”, cô lập tức tỉnh cả ngủ, suýt đánh rơi ly cà phê trong tay.
“Trời đất ơi, cuối cùng cậu cũng chịu buông cái thằng khốn đó rồi à! Anh ta là đồ đầu đất, chỉ biết giày vò cậu thôi!”
Cô nhìn tôi bằng ánh mắt pha lẫn thương xót và bực bội, rồi nói dứt khoát:
“Nhà tớ có một căn ở khu Bắc, lâu rồi không ở, để không cũng phí. Cậu đến đó đi, coi như tớ năn nỉ đấy.”
Tôi do dự nói: “Để tớ trả tiền thuê nhà nhé.”
Lý Viện An khoát tay, giọng dứt khoát như thể không cho tôi có cơ hội từ chối:
“Không cần! Có người ở cùng cho vui nhà vui cửa là tốt rồi. Cậu chỉ cần trả tiền điện nước thôi. Quyết định rồi đấy, cãi cũng vô ích!”
Vậy là tôi dọn đến chỗ cô ấy.
Vào đến nơi, tôi mới biết mình đang sống trong một căn hộ ở khu nhà giàu, rộng hơn hai trăm mét vuông. Mỗi món nội thất đều sang trọng đến mức khiến người ta không dám chạm vào. Cái sofa màu cam nhạt kia… nếu tôi nhìn không nhầm, là Hermès chính hãng.
Tôi từng nghĩ Lý Viện An cũng chỉ là dân công sở bình thường như mình, ai ngờ cô nàng lại là “tiểu thư nhà giàu” hạ phàm trải nghiệm cuộc sống.
May mà mấy năm nay tôi cũng dành dụm được chút tiền, nhất quyết trả tiền thuê theo giá thị trường. Cô ấy chỉ cười, bảo:
“Thôi được rồi, nhận tạm ba tháng. Cứ ở trước đi, rồi tính sau.”
Tôi vốn tưởng sau khi rời xa Kỷ Minh, mình sẽ đau đến không đứng dậy nổi.
Nhưng không.
Ngày đầu tiên dọn vào, tôi bận rộn sắp xếp đồ đạc, lau chùi mọi ngóc ngách, mệt đến mức vừa chạm giường đã ngủ thiếp đi — không còn thời gian để nghĩ về hắn nữa.
Tôi dần ổn định cuộc sống mới. Còn Kỷ Minh, cũng chẳng hề liên lạc lại.
Tối hôm đó, trước khi ngủ, tôi vô tình thấy Lâm Hiểu Đồng đăng status — Kỷ Minh đưa cô ta đi Disneyland Tokyo.
Hai người đứng giữa màn pháo hoa rực rỡ, ánh sáng hắt lên gương mặt, tình ý trong mắt họ đủ để sưởi ấm cả mùa đông.
Tôi không thể nói là đau, chỉ là thấy lòng trống rỗng, như có thứ gì đó đã vỡ tan mà không kịp chạm.
Cũng tốt thôi.
Không thể làm người yêu, thì ít nhất cũng từng là người thân.
Hắn tìm được hạnh phúc, dù hạnh phúc đó không phải do tôi mang đến — tôi vẫn sẽ chúc phúc cho hắn.
Tôi đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại.
Nửa đêm tỉnh dậy vì khát nước, tôi bước ra phòng khách, uống xong vừa định quay vào thì chợt nghe tiếng “bíp” khẽ vang — cửa mật mã đang mở.
Tôi sững người.
Lý Viện An đang đi công tác, không thể là cô ấy. Càng không thể là người nhà — cô từng nói họ đều sống ở nước ngoài.
Sắp Tết rồi, chẳng lẽ có kẻ theo dõi tôi?!
Tôi hoảng loạn, tay run rẩy với lấy bình hoa gần đó. Khi cửa vừa mở, tôi ném mạnh về phía bóng đen vừa bước vào — nhưng chỉ một giây sau, cổ tay tôi bị ai đó chụp lại, giọng nam trầm lạnh vang lên:
“Ai?!”
Tôi còn chưa kịp hỏi, hắn đã hỏi trước.
Có lẽ khi người ta sợ đến tột cùng, sẽ sinh ra dũng khí mù quáng. Tôi vớ lấy bất cứ thứ gì trong tầm tay, đập túi bụi lên người hắn, vừa đập vừa hét:
“Tôi báo cảnh sát rồi đấy! Cút ra ngoài mau!”
Hắn có vẻ bị choáng, lùi về phía sau bật công tắc đèn.
Không ngờ chân hắn đạp trúng mấy quả quýt tôi ném lúc nãy — trượt chân ngã nhào, theo phản xạ kéo tôi ngã theo.
“Á!”
Tôi đổ ập lên người hắn, cả hai cùng rơi xuống sàn. Đèn bật sáng, ánh sáng trắng bao phủ căn phòng.
Người đàn ông mặc áo dạ đen, gương mặt tuấn tú, đôi mày sắc như khắc — đẹp đến mức khiến tôi sững người.
Giờ trộm cũng có nhan sắc thế này sao? Có gương mặt này mà đi “làm trai bao” thì mỗi đêm kiếm cũng kha khá đấy…
“Anh là ai? Sao biết mật mã nhà tôi?” Tôi siết chặt cổ áo, chất vấn.
Hắn nghiến răng, ánh mắt lạnh lẽo dừng trên người tôi, rồi nhanh chóng dời đi.
Lúc đó tôi mới nhận ra áo ngủ mình bị kéo lệch, vội vàng đỏ mặt cài lại cúc áo.
Giọng hắn khàn khàn, đầy kìm nén:
“Tôi mới là người nên hỏi cô là ai. Tại sao cô lại ở trong nhà tôi?”
Hắn dừng lại, ánh mắt tối đi —
“Và… cô có thể xuống khỏi người tôi trước được không?”