Mười phút sau, tôi và Lý Ngụy Nhiên — anh trai của Lý Viện An — ngồi đối diện nhau trong phòng khách, lặng thinh đến mức nghe rõ tiếng kim đồng hồ tích tắc.
Không khí xấu hổ đến mức tôi phải gượng gạo phá tan:
“Ờ… anh uống trà không?”
Anh chỉ liếc tôi một cái, giọng khàn trầm:
“Không cần. Cảm ơn.”
Tôi lập tức cúi đầu nhắn tin cho Lý Viện An:
【Sao cậu không nói sớm là anh cậu về nước?! Tớ tưởng trộm, suýt nữa ném bình hoa trúng đầu anh cậu rồi đấy!】
Tin nhắn gửi đi, chẳng thấy trả lời — chắc cô nàng đang ngủ say như chết.
Giọng đàn ông trầm ấm vang lên phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng:
“Vì An An đã cho em thuê nhà, nên cứ ở đây đi. Là tôi sơ suất, chưa hỏi kỹ đã làm phiền em, xin lỗi.”
Anh khẽ nhíu mày, thái độ ôn hòa, lễ độ đến mức khiến người ta thấy áy náy.
“Tôi sẽ ra ngoài tìm khách sạn ở tạm—”
Vừa nói dứt câu, anh liền lảo đảo, suýt ngã.
Tôi giật mình đỡ lấy anh, mới nhận ra gương mặt anh đỏ bừng, mồ hôi lấm tấm trên trán.
“Anh bị sốt à?”
“Ừ… chắc do bị lạnh trước đó. Không sao, tôi…”
Anh cố đứng dậy, nhưng vừa nhấc người đã phải vịn bàn, nhăn mặt ôm đầu.
Đêm khuya, để một người bệnh ra ngoài tìm khách sạn — đúng là thất đức thật.
Tôi thở dài:
“Thôi thì anh cứ ở lại đi, mai tính tiếp.”
Anh khựng lại, hơi ngẩng đầu. Hàng mi dài rợp bóng, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên chút yếu ớt vì sốt. Một người đàn ông vốn cao lớn, lạnh nhạt, giờ lại mang theo vẻ mong manh khiến tim tôi lỡ một nhịp.
“Thật sự được chứ?” — giọng anh trầm thấp, khàn đặc, mang theo chút ngập ngừng.
Tôi mắc tật lo chuyện bao đồng, đành mềm giọng:
“Dù sao cũng còn phòng trống. Em đi chuẩn bị giường cho anh.”
“Vậy làm phiền em rồi.” — anh ngoan ngoãn ngồi lại ghế sofa, giọng nói nhẹ như gió đêm.
Tôi trải bộ ga giường vừa phơi khô, khi quay ra thì thấy anh đã ngủ gục trên sofa. Mày vẫn nhíu chặt, hơi thở dồn dập, trông vừa mệt vừa đáng thương.
Đúng là công tử nhà giàu, sốt cũng không biết tự chăm mình.
Tôi khẽ thở dài, lấy chăn đắp lên người anh, rồi vào bếp nấu cháo.
Mấy năm chăm sóc Kỷ Minh khiến tôi quen tay — giờ làm những việc này chẳng vì điều gì khác ngoài thói quen.
Khi cháo chín, anh vẫn chưa tỉnh. Tôi khẽ chạm vào vai:
“Uống thuốc hạ sốt rồi ngủ nhé. Ăn chút cháo cho ấm bụng, chắc anh chưa ăn gì từ lúc xuống máy bay?”
Anh chậm rãi mở mắt, ngơ ngác nhìn tôi vài giây, giọng khàn khàn:
“…Cảm ơn.”
Anh ngồi dậy, cầm chén cháo, ăn từng muỗng nhỏ — dáng vẻ dịu dàng đến lạ.
“Ngon lắm.” Anh khẽ cười, mắt ánh lên chút ấm áp. “Lần đầu tiên tôi bị bệnh mà có người nấu cháo cho.”
Tôi thoáng ngượng, đưa thuốc cho anh:
“Vậy thì tốt.”
Thấy anh uống thuốc xong, tôi mới yên lòng. Dù sao cũng là anh trai bạn thân, lỡ có chuyện gì thì tôi khó ăn nói với An An lắm.
“Em đi nghỉ trước nhé, có gì thì gọi em.”
Anh khẽ gật đầu, giọng khàn như gió đêm lướt qua tim tôi:
“Ừ… ngủ ngon.”
“Đây là căn nhà duy nhất của gia đình tôi ở thành phố này. Nếu ra ngoài thuê khách sạn thì hơi bất tiện… Nếu em không ngại, tôi có thể ở lại tạm không?”
Giọng anh khàn khàn, mang theo chút mệt mỏi, rồi chậm rãi nói thêm:
“Cứ coi như chúng ta ở ghép đi. Em yên tâm, tôi chỉ về xử lý chút việc, khoảng một tháng là đi. Tiền thuê nhà tôi trả, tiền điện nước và phí quản lý tôi lo. Em thấy thế nào?”
Tôi im lặng.
Anh đứng dậy, giọng trầm thấp: “Không sao, nếu em không đồng ý, tôi dọn đi ngay.”
Nói rồi, anh ho khẽ vài tiếng, thân người hơi nghiêng, vịn vào bàn như cố giữ thăng bằng.
Tôi vội đỡ lấy: “Anh đang bệnh, đừng đứng nữa, ngồi xuống đi đã.”
Anh khẽ mím môi, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi: “Vậy… tôi có thể ở lại không?”
Ánh nhìn ấy khiến tim tôi thoáng run. Tôi không sao nói ra được lời từ chối.
Tôi vốn không muốn sống chung với một người đàn ông xa lạ, nhưng đây là nhà anh, tôi chỉ là người tạm trú. Hơn nữa, anh cũng đã nói rất rõ ràng, hoàn toàn có thể đuổi tôi đi, nhưng lại chọn ở chung.
Một tháng thôi mà… Tôi hít sâu, cắn nhẹ môi: “Được rồi, anh cứ ở lại đi.”
Anh khẽ cười, nụ cười nhạt như gió sương, nhưng lại khiến tim tôi khẽ nhói:
“Vậy tháng này… làm phiền em rồi.”
—
Lý Viện An gọi cho tôi ngay sáng hôm sau, giọng hốt hoảng:
“Xin lỗi xin lỗi! Tớ không biết anh tớ đột ngột về nước, chắc có việc gấp. Anh ấy đi chưa?”
“Ờm…”
Tôi liếc nhìn người đàn ông đang ngồi trầm mặc trên sofa, nói nhỏ:
“Anh cậu nói không có chỗ ở, muốn ở lại đây một tháng. Tớ cũng không nỡ từ chối, dù gì cũng chỉ một tháng thôi.”
“Không có chỗ ở ư? Nhưng mà rõ ràng anh ấy—”
“À… ừm, nhà tớ chỉ có một căn ở đó mà.” Giọng Viện An khựng lại, nghe hơi gượng gạo: “Thế thì phiền cậu rồi. Nhưng anh tớ… sống ngăn nắp lắm, không gây phiền đâu, cậu yên tâm.”
—
Quả thật, Lý Ngụy Nhiên sống rất ngăn nắp. Anh đi sớm về khuya, có khi mấy ngày tôi chẳng thấy mặt.
Mọi thứ trong nhà vẫn sạch sẽ, rác đều được anh mang ra ngoài, cốc nước trên bàn cũng được rửa gọn gàng.
Sống chung một thời gian, tôi gần như quên mất rằng trong nhà còn có một người đàn ông khác — anh tồn tại nhẹ nhàng đến mức như không khí, nhưng lại khiến lòng tôi đôi lúc mất bình tĩnh.
Hôm đó tôi ra ngoài mua đồ, vừa bước đến cửa thì chạm mặt anh.
“Hôm nay anh về sớm vậy?”
“Ừ, hôm nay không bận.” Ánh mắt anh khẽ lướt qua chiếc xe đẩy nhỏ trong tay tôi. “Em đi mua đồ à?”
Tôi gật đầu.
Tôi làm vlog, ghi lại cuộc sống thường ngày — nấu ăn, pha rượu, cắm hoa. Những thứ tưởng chừng nhỏ bé, ai ngờ lại khiến hàng triệu người yêu thích.
Chỉ là, từ sau khi chia tay Kỷ Minh, tôi chưa quay lại với công việc ấy. Có lẽ, đã đến lúc rồi.
“Tôi đi cùng em nhé.”
Anh nói nhẹ, không cho tôi cơ hội từ chối. “Tôi cũng chưa quen khu này… đi cùng cho quen đường.”
Ánh mắt anh khi nói câu đó, trầm tĩnh như mặt hồ mùa thu — nhưng ẩn dưới làn nước ấy, dường như có gì đó đang âm thầm lay động.