Người Tình Trong Tim

Mang thai



Chương 29: Mang thai

Nhưng ngày hôm đó, trước bia mộ Phó Tri Thành, Phó Tiện vẫn rơi nước mắt.

Anh nói, giọt nước mắt đó xem như là tiễn đưa ông ta.

Cũng xem như đoạn quá khứ không thể chấp nhận nổi kia, cắt bỏ hết.

Những ân oán thị phi, những căm hận oán trách đều theo cái chết kia mà tan biến.

Để lại cho chúng tôi một tương lai hoàn toàn mới.

Bước tiếp trong kế hoạch của chúng tôi là điều trị cho Phó Tiện.

Việc điều trị diễn ra tốt đẹp, nhưng giữa chừng vẫn xuất hiện điều ngoài ý muốn.

Trong phòng vệ sinh nhà tôi có thêm hai vạch.

Là của tôi.

Tôi mang thai rồi.

Sự xuất hiện đột ngột của đứa trẻ đã làm gián đoạn kế hoạch của chúng tôi, nhưng nó cũng khiến chúng tôi có nhiều hy vọng hơn.

Tựa như, sau khi những khó khăn qua đi, tất cả lại có một sự khởi đầu mới.

Giống như sinh mệnh mới vừa xuất hiện trong bụng tôi.

Từ lần đó, chuyện Phó Tiện thích làm nhất chính là ôm từ điển chọn tên.

Nhờ phúc của anh mà đêm nào tôi cũng mơ tới những cái tên.

Sau đó tôi bực mình, đè Phó Tiện lại, “Anh đừng nghĩ nữa, em chọn được tên rồi”.

Vẻ mặt Phó Tiện nghiêm túc hỏi: “Tên là gì?”.

Tôi uống một ngụm nước ấm, tùy ý nói: “Sinh con trai thì gọi là Phó Quý, sinh con gái thì gọi là Phó Quý Hoa, có được không?”.

Tôi tự mình khẳng định, “Nhân gian phó quý hoa, là một cái tên ý nghĩa”.

Phó Tiện im lặng một lúc lâu, đột nhiên kéo tôi vào trong lòng, giọng nói ấm áp kề bên tai rồi, ngứa đến không chịu được.

“Hay là, chúng ta sinh ba, một đứa tên Phó Quý, một đứa tên Phó Quý Hoa, đứa còn lại tên Phó Khả Địch Quốc, thế nào?”.

Trong lòng Phó Tiện tôi bật cười, vòng tay qua eo anh.

“Hay mình sinh tư? Tên Phó Lệ Đường Hoãn”.

Bên tai là tiếng cười trầm thấp của Phó Tiện.

“Được”.

Vòng tay của anh hơi siết lại, Phó Tiện nghiêm túc nói: “Nếu em sinh con gái, hãy đặt là Phó Hân”.

Ánh trăng sáng trong.

Giọng anh còn dịu dàng hơn cả ánh trăng.

“Sinh một cô con gái giống như cô bé tên là Quan Hân ở cô nhi viện năm đó, thích mặc váy trắng, có đôi sáng ngời, khi cười sẽ để lộ đôi mắt như trăng lưỡi liềm”.

“Được không?”.

“Được chứ, nếu em sinh con trai, sẽ giống như cậu bé ở cô nhi viện năm đó, xinh đẹp, khi đánh nhau tàn nhẫn như sói con”.

Nằm trong lòng Phó Tiện tôi ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy được ánh trăng ngoài cửa sổ.

Nhiều năm đã qua từ khi tôi và Phó Tiện còn là những đứa trẻ, nhưng trên bầu trời đêm vẫn là ánh trăng năm đó.

(Kết)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.