Người Tình Trong Tim

Phó Tri Thành qua đời



Chương 28: Phó Tri Thành qua đời

Trùng hợp là, ngày thất đầu của mẹ tôi, Phó Tri Thành cũng qua đời.

Ông ta mất trong lúc ngủ, khi người giúp việc phát hiện, người đã không còn nữa.

Đối mặt với tin tức này, Phó Tiện không nói lời nào.

Im lặng cúp điện thoại, im lặng đến gặp người lần cuối.

Cuối cùng, im lặng cử hành tang lễ.

Phó Tri Thành sớm đã có chuẩn bị từ trước, ông ta từ lâu đã để lại di chúc cho luật sư của mình. Tất cả tài sản đều để lại cho Phó Tiện.

Về phần Phó Thời Chinh và Phó Uyển, ngoài cái danh con nuôi của Phó Tri Thành thì không nhận được gì.

Điều này thật sự phù hợp với tác phong sống của Phó Tri Thành.

Doanh nhân coi trọng lợi ích hơn tình cảm.

Không chỉ xem nhẹ tình cảm, mà còn vô cùng tàn nhẫn.

Ông ta là người đến cuối cùng vẫn ích kỷ, luôn luôn ích kỷ, dù có chết cũng tuyệt nhiên không để lại cho con nuôi một đồng.

Đến một phần tượng trưng cũng không có.

Cho nên trong lễ tang cả Phó Thời Chinh và Phó Uyển đều không xuất hiện.

Sau tang lễ, tiễn khách đến viếng ra về.

Xe lăn của Phó Tiện dừng trước bia mộ. Ánh mắt anh rũ xuống, lẳng lặng nhìn tấm ảnh đen trắng trước mặt.

Còn tôi đứng bên cạnh, ngoài im lặng ra thì không biết nên nói gì.

Thật lâu sau, một cơn gió thổi qua, Phó Tiện chợt lên tiếng. Anh cười nhẹ một tiếng, giọng điệu có phần châm chọc, “Biết tại sao mấy năm cuối đời ông ta, vì cái gì lại cố gắng lấy lòng anh như vậy không?”

“Bởi vì muốn bù đắp cho anh?”

Anh lắc đầu. “Là muốn bù đắp khiếm khuyết của chính ông ta. Từ trước tới nay, ông ta chưa từng yêu thương đứa con trai ruột là anh. Cho dù ông ta có hết mực lấy lòng anh, tìm mọi cách bù đắp cho anh, kỳ thật đều là vì chính ông ta.”

“Cả đời ông ta quyền thế đều có, khuyết điểm duy nhất là ở phương diện con nối dõi. Bản thân vô sinh, còn đứa con trai ông ta thương yêu nhất lại chết ngoài ý muốn. Đáng lẽ cả đời còn lại của ông ta phải sống cô độc, nhưng may mắn còn có đứa con riêng là anh khiến ông ta tìm được chút an ủi. Vì vậy ông ta dốc sức lấy lòng anh, bù đắp cho anh, chỉ để bù đắp khuyết điểm của ông ta, để tuổi già của ông ta không quá đáng thương mà thôi.”

Phó Tiện nhếch môi, vẻ mặt đầy mỉa mai.

Nhưng đôi mắt kia lại có chút ửng đỏ.

“Từ trước tới nay, ông ta chỉ yêu chính mình.”

“Nhưng sao khi cố gắng lấy lòng, ông ta lại đáng thương như vậy?”

“Cả đời ông ta chưa từng đối xử chân thành với ai. Người vợ một lòng với ông ta, lại bị sự lạnh nhạt và trăng hoa của ông ta chọc cho tức chết. Mẹ em yêu ông ta, cuối cùng một đời bị ông ta hủy hoại. Nếu lúc sinh thời ông ta bị phá sản, sẽ không có ai sẵn lòng ở lại nhìn ông ta thêm một chút, đến kết cục sẽ chỉ bị mọi người xa lánh.”

Phó Tiện mỉm cười. “Thật đáng buồn.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.